người đàn ông cao lớn nhưng lại cô độc như một đứa trẻ bị cả thế giới bỏ
rơi. Không biết tại sao, trực giác mách bảo cô rằng, lúc này đây chắc chắn
anh đang nhớ tới người bạn gái cũ. Chỉ khi nhớ tới người ấy lưng của anh
mới toát lên vẻ đơn độc hoang liêu đến vậy.
Đàm Tĩnh cầm điện thoại trở lại phòng bệnh, Vương Vũ Linh đã hỏi
ngay: “Bác sĩ Nhiếp nói sao?”
“Anh ấy nói ca mổ hủy rồi, bảo chúng ta làm phẫu thuật thông thường.”
“Ai dà.” Vương Vũ Linh chau mày, “Chắc chắn là vì hôm qua Tôn Chí
Quân gây chuyện nên bệnh viện tức điên lên, không muốn phẫu thuật cho
Bình Bình nữa.”
“Không phải đâu.” Đàm Tĩnh chỉ đáp ngắn gọn. Tôn Bình đã tỉnh lại,
hôm qua Đàm Tĩnh không ngủ cùng con thì Tôn Bình lại tỉnh. Sáng nay đến
thăm, thấy con đã tỉnh, cô không giấu được nỗi bất ngờ và vui sướng. Tinh
thần Tôn Bình cũng tốt hơn nhiều, còn nhõng nhẽo đòi ăn canh trứng nên
Vương Vũ Linh xuống nhà ăn mua cho bé. Lúc kiểm tra phòng, y tá trưởng
cũng nói Tôn Bình hồi phục khá tốt, xem ra tình hình trước khi mổ cũng ổn
định, bảo bọn họ mau mau tranh thủ thời gian tiến hành phẫu thuật.
Đàm Tĩnh bị cảm, phải đeo khẩu trang, chỉ có thể ở đến hết thời gian
thăm bệnh, rồi phải nhờ Vương Vũ Linh ở lại trông Tôn Bình. Tuy không
nỡ xa mẹ nhưng Tôn Bình cũng không quấy khóc, mãi đến chiều mới
không kìm được, buột miệng nói: “Cô Vương, cháu muốn về nhà, cháu
muốn về với mẹ.”
Trẻ con vẫn là trẻ con, nằm mấy ngày trên giường là không chịu nổi,
Vương Vũ Linh an ủi: “Ngoan nào, bác sĩ nói chúng ta chưa về nhà được,
còn phải theo dõi vài ngày.”
“Nhưng cháu nhớ mẹ…”
Tôn Bình ủ rũ cúi gằm mặt xuống, ông già nằm giường bên thấy vậy
chép miệng nói: “Nhìn cháu bé đáng thương thế kia, hay là cho nó đến