NỢ EM MỘT ĐỜI HẠNH PHÚC - Trang 47

lại càng là lần đầu tiên, nên Chủ nhiệm Phương mau mắn đồng ý, lập tức
cho người đi sắp xếp phòng bệnh.

Thư Cầm vẫn đứng ở hành lang chờ tin, thấy anh bước ra từ phòng Chủ

nhiệm, thông báo đã có giường bệnh, cô liền nhoẻn cười rạng rỡ: “Nhiếp
Vũ Thịnh, tôi nợ anh, tối nay tôi mời anh ăn cơm.”

Nhiếp Vũ Thịnh nói: “Ăn cơm thì thôi khỏi, lần sau cô đừng gây rắc rối

cho tôi là được rồi."

“Nhất định phải ăn cơm! Anh tưởng tôi có thể ôm cục nợ mãi không trả

à? Chúng ta ăn cơm, ăn xong không ai nợ ai cả!”

Nhiếp Vũ Thịnh không còn cách nào khác đành gật đầu đồng ý.

Thư Cầm rất cầu kỳ trong chuyện ăn uống, mà Nhiếp Vũ Thịnh cũng là

người kén ăn, nên địa điểm cô chọn để mời khách rất ổn, thức ăn ngon,
phong cảnh lại yên tĩnh. Trong lúc ăn cơm, Nhiếp Vũ Thịnh mới biết tại sao
Thư Cầm lại nôn nóng đến mức phải nhờ vả anh để tìm cách nhập viện, hóa
ra vị Phó tổng đó không chỉ là sếp của cô, mà còn là họ hàng của Chủ tịch
Hội đồng quản trị.

“Những vị trí quan trọng trong công ty tôi không phải người Đài Loan

nắm giữ thì cũng là người nước ngoài nắm giữ, tôi bị o ép ghê lắm. Nhưng
họ càng o ép, tôi càng muốn làm thật tốt cho họ xem. Tôi không họ hàng
thân thích gì với ông Phó tổng này cả, nhưng lần này tôi giúp ông ta một
việc lớn như vậy, đến Chủ tịch Hội đồng quản trị của tôi cũng vô cùng cảm
kích. Thế nên hôm nay tôi phải cảm ơn anh cho ra hồn mới được!”

Nhiếp Vũ Thịnh không ngờ chuyện này lại phức tạp đến vậy, trong bệnh

viện tuy vẫn có đủ các loại quan hệ, nhưng dù sao cũng là nơi kiếm ăn nhờ
trình độ, hơn nữa Chủ nhiệm Phương lại là phần tử trí thức cũ, chỉ trọng
nhân tài. Hễ ai có trình độ chuyên môn giỏi và cần cù ham học, thì ông sẽ
thích người ấy, ai chịu giúp đỡ người khác, những đồng nghiệp trong khoa
cũng sẽ quý mến anh ta. Ai đối xử tốt với bệnh nhân, bệnh nhân và người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.