NỢ EM MỘT ĐỜI HẠNH PHÚC - Trang 560

thêm cổ phiếu, vấn đề này vô cùng hệ trọng, liên quan tới quyền nắm giữ cổ
phần của Đông Viễn. Thịnh Phương Đình là do tôi giới thiệu đến làm việc ở
Đông Viễn, lúc đó tôi… tôi không ngờ anh ta lại ra tay tàn độc đến vậy…
Nhưng bây giờ nói gì cũng vô ích… Đàm Tĩnh, cô thử nghĩ kĩ xem, liệu
Nhiếp Vũ Thịnh đi đâu được cơ chứ?”

Đàm Tĩnh do dự một chút rồi trả lời: “Tôi không biết…”

Thư Cầm nói: “Thôi vậy, để tôi tự đi tìm xem sao!” “Tút” một tiếng, cô

ngắt máy.

Đàm Tĩnh khựng lại mấy giây, rồi rảo chân bước ra ngoài, liền trông

thấy tài xế của Nhiếp Đông Viễn. Anh ta cũng đang gọi điện thoại đi khắp
nơi, nhìn thấy Đàm Tĩnh cứ như chết đuối vớ được cọc, vội hỏi ngay: “Từ
sáng tới giờ cô có gặp cậu Nhiếp không? Sáng nay tôi bảo để tôi lái xe cậu
ấy đi, nhưng cậu ấy không chịu, cứ nhất quyết tự lái xe tới bệnh viện một
mình. Bây giờ điện thoại cậu ấy lại tắt máy, thư ký công ty cũng đang tìm
cậu ấy.”

Đàm Tĩnh hỏi: “Nghe nói nghĩa trang chôn cất bà Nhiếp đã di dời, anh

có biết chỗ đó không?”

Tài xế ngây ra một lát, nói: “Tôi biết.”

“Đưa tôi tới đó nhanh lên.”

Nghĩa trang vào lúc hoàng hôn, mặt trời đã lặn, trên núi mọc đầy tùng

bách, thoạt trông âm u rợn cả người, tài xế lo ngại định đi theo Đàm Tĩnh,
nhưng cô kiên quyết khước từ. Cô bước thấp bước cao trong nghĩa trang, cố
gắng phân biệt phương hướng, cuối cùng cũng tìm được đúng đường, một
mạch leo thẳng lên núi, tới khi tìm được số mộ và tấm bia mà tài xế nói, cả
người cô đã ướt đẫm mồ hôi.

Nhiếp Vũ Thịnh quả nhiên đang ở đây, anh lặng lẽ ngồi bên bia mộ,

dường như anh đã ngồi đó rất lâu, rất lâu rồi. Đàm Tĩnh nhẹ nhàng tiến lại,
ngồi xuống trước mặt anh, hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.