NỢ EM MỘT ĐỜI HẠNH PHÚC - Trang 84

gái của anh? Thế nhưng nhìn có vẻ không giống. Các y tá đều rất tò mò về
nữ bệnh nhân này, nào ngờ sau khi lên tiếng kiểm tra xong, thấy bảo cô
không sao, lúc hỏi tên bệnh nhân để ghi vào bệnh án, Nhiếp Vũ Thịnh lại
nói là không quen biết thấy cô ngã ở gần thang máy nên cứu mà thôi.
Không quen nên không biết tên, bệnh sử không rõ, tuổi tác không tường.

Trường hợp như vậy xảy ra quá nhiều, cả bệnh viện to thế này, thường

xuyên có người ngất xỉu ở cửa ra vào, hay thậm chí trong hành lang, phòng
Cấp cứu của họ chẳng lạ lẫm gì. Lúc nói không quen biết, giọng Nhiếp Vũ
Thịnh vẫn lạnh lùng như thường thấy. Bác sĩ Hoắc nhìn cách ăn mặc trang
điểm của bệnh nhân thầm so sánh với hoàn cảnh của gia đình khá giả như
bác sĩ Nhiếp, thấy quả là hai người ở hai thế giới khác nhau. Nhiếp Vũ
Thịnh đã nói không quen biết, đương nhiên là không quen biết thật.

Cô y táĐàm Tĩnh hỏi số điện thoại của bác sĩ Nhiếp, liền bĩu môi nói:

“Thôi không cần đâu, bác sĩ Nhiếp đi mổ rồi, hôm nay anh ấy có ca mổ cấp
cứu. May cho cô đấy, gặp đúng lúc bác sĩ Nhiếp đi chung thang máy lên
phòng mổ cấp cứu. Vừa nãy cô chẳng cảm ơn anh ấy rồi còn gì, tìm anh ấy
làm gì nữa?”

Đàm Tĩnh không có cách nào khác đành ấp úng nói: “Tôi… tôi… không

mang đủ tiền.”

Cô y tá nói: “Thế thì gọi điện kêu người nhà cô đến.”

“Ở nhà không có ai.”

“Thì gọi cho họ hàng bạn bè.” Ánh mắt cô y tá trở nên nghiêm khắc.

“Tổng cộng hơn 300 tệ, cô cũng không có à?”

Đàm Tĩnh nuốt lại câu mình định nói, lí nhí: “Tôi chỉ mang có hơn 200

tệ…”

Cô y tá dường như đã quá quen với những cảnh như thế này, bèn nói:

“Thế thì không được, tìm người nào mang tiền đến đây cho cô.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.