NỢ TÌNH - Trang 119

- Vâng, sau đó tôi rút lui và giao trường học cho một người bạn.
- Nếu tôi không nhầm thì thời gian ở gần bà, Célia không hỏi bà một chi
tiết nào của vụ án, phải không?
- Không. Cô gái đã ở trường học ấy trước khi tôi là hiệu trưởng vì thời gian
ấy tôi làm việc cho gia đình ông và Ravenscroft. Tôi là người chăm sóc bà
Ravenscroft.
- Lúc đó bà này đang ốm, đúng không?
- Vâng. Nhưng bệnh không nặng lắm. Bà ấy chỉ bị mệt mỏi do làm việc quá
sức.
- Bà đã ở Overcliffe trong thời gian xảy ra vụ án ấy. Bà có thể cho tôi biết
mọi việc đã diễn ra như thế nào không?
- Ông tướng và vợ đi dạo như thường lệ và người ta thấy xác họ trên vách
đá. Người ta đã thấy những dấu vân tay của người vợ ở báng súng, nhưng
không thể xác định được ai đã giết ai rồi tự sát. Chỉ có một cách giải thích
hợp lý là hai người cùng tự sát.
- Bà có lý do gì để nghi ngờ điều này không?
- Tôi cho rằng cảnh sát cũng không tìm ra động cơ của tấn thảm kịch ấy.
- A! - Poirot kêu lên.
- Xin lỗi ông, ông nói gì?
- Không. Tôi đang suy nghĩ.
Nhà thám tử nhìn bà Maurat. Hoàn toàn tự chủ, trên mặt bà không có gì tỏ
ra bối rối.
- Bà không còn chuyện gì để nói với tôi nữa ư?
- Tôi sợ rằng đã hết.
- Bà nhớ rõ thời kỳ ấy chứ?
- Khó mà quên được một tấn thảm kịch như thế.
- Và bà đã cho rằng người ta không nói thêm với Célia một chi tiết nào nữa,
đúng không?
- Với tôi thì không còn một tin tức nào khác.
- Bà đã ở Overcliffe nhiều tuần lễ trước khi xảy ra vụ án phải không?
- Vâng. Đây là lần thứ hai tôi tới đây. Lần trước tôi là gia sư của Célia, lần
sau tôi đến để giúp đỡ bà Ravenscroft.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.