NỖI BUỒN CỦA SUZUMIYA HARUHI - Trang 110

và đi lang thang lên hướng lên phía bắc. Nếu chúng tôi đến đây sớm trước
một tháng thì chúng tôi đã có dịp ngắm hoa anh đào, nhưng bây giờ nó chỉ
là một con đường bên sông bình thường.

Đây là nơi mà các gia đình và những đôi trai gái thường xuyên qua lại.

Nếu gặp người không biết, nhất định họ sẽ lầm tưởng chúng tôi là một đôi
yêu nhau, chứ không phải là một nhóm tìm kiếm những sự kiện bí ẩn.

Asahina nhìn ra bờ sông, nhẹ nhàng thì thầm như nói với chính mình:

"Đây là lần đầu tiên chị đi như thế này!"

"Ý của chị là sao?"

"...Có nghĩa là, với con trai, chỉ hai người..."

"Chị làm em ngạc nhiên đấy. Chị chưa bao giờ hẹn hò à?"

"Chưa..."

Tôi quay sang Asahina. Tóc của chị bay bồng bềnh theo làn gió. Tôi

hỏi: "Oa! Nhưng cũng có khối người tỏ tình với chị rồi phải không?"

"ưm..."

Asahina ngại ngùng cúi đầu: "Nhưng không được đâu. Chị không thể

có mối quan hệ như thế với bất cứ người nào được, ít nhất là lúc này..."

Đột nhiên chị ấy giữ im lặng. Trong khi tôi chờ đợi một câu trả lời đầy

đủ, ba cặp nam nữ hạnh phúc đi ngang qua.

"Kyon-kun..."

Tôi đang đếm được số lá rơi rụng trên sông khi Asahina gọi tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.