NỖI BUỒN CỦA SUZUMIYA HARUHI - Trang 119

"Vậy à?"

"Ừ."

"..."

Chúng tôi đi vòng vòng nhà ga một cách lặng lẽ.

"Cậu không có đồ gì khác ngoài đồng phục à?"

"..."

"Cậu làm gì vào ngày nghỉ?"

"..."

"Bây giờ cậu có vui không?"

"..."

Cuộc nói chuyện hôm nay như thế đấy.

Tôi thấy đi vòng vòng như vậy suốt thì thật vô nghĩa, nên tôi dẫn

Nagato tới thư viện bên bờ biển, nơi được xây dựng cùng thời điểm khi
chính quyền thành phố lấy đất xây dựng nhà ga này. Tôi chưa bao giờ vào
trong đó lần nào vì tôi hiếm khi mượn sách. Tuy vậy, tôi nghĩ rằng tôi có
thể nghỉ ngơi một chút trong này, nhưng thực tế, mọi chỗ đều đã có người
ngồi. Chắc hẳn những người này chả còn chỗ nào để đi vào mấy dịp rảnh
rỗi. Tôi lướt mắt nhìn quanh, trong khi Nagato đã lượn lờ đến trước kệ sách
như người mộng du. Cứ để cô ấy thích làm gì thì làm!

Lúc trước tôi cũng hay đọc sách. Khi tôi còn học tiểu học, mẹ tôi

thường mượn những quyển truyện tranh cho tôi đọc. Tôi đọc nhiều loại,
nhưng tôi nhớ rằng tất cả chúng đều thú vị cả. Tuy nhiên, tôi không thể nhớ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.