NỖI BUỒN CỦA SUZUMIYA HARUHI - Trang 120

tên của chúng. Tôi ngừng đọc sách khi nào? Lúc nào thì đọc sách đối với
tôi là một điều chán nản?

Tôi lấy đại một quyển sách và lật nhanh vài trang, trước khi để nó lại

chỗ cũ và lấy một quyển sách khác. Kiếm một quyển sách thú vị trong bể
sách này thì có mà mất cả năm, nếu tôi không chuyên tâm nghiên cứu. Nghĩ
thế, tôi đi lang thang giữa những kệ sách, không mục đích.

Khi tôi bắt đầu đi tìm Nagato, tôi thấy cô ấy đang đọc trước một kệ

sách toàn những cuốn dày cộm. Cô ấy thích những quyển sách dày cộm thế
à!

Cuối cùng, sau khi một người đàn ông đứng dậy, tôi đến đó và ngồi

xuống, mang theo quyển tiểu thuyết tôi vớ ở đâu đó. Không thể nào cố đọc
một quyển sách mà bạn không có ý định đọc. Một lúc sau, tôi cảm thấy thờ
thẫn và rơi vào giấc ngủ.

Đột nhiên túi quần của tôi rung lên.

"OÁI!?"

Tôi nhảy dựng lên. Khi thấy mọi người khó chịu nhìn tôi, tôi mới chợt

nhớ rằng mình đang trong thư viện. Chùi nước dãi xong, tôi chạy ra ngoài
và trả lời điện thoại.

"Đồ ngốc! Cậu đang làm gì vậy hả!?"

Một tiếng thét chói tai. Nhờ vậy mà tôi tỉnh ngủ.

"Cậu nghĩ bây giờ là mấy giờ rồi?"

"Xin lỗi, tớ vừa mới ngủ dậy!"

"Hả!? Đồ ngớ ngẩn!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.