NỖI CÔ ĐƠN CỦA CÁC NGUYÊN TỐ - Trang 11

Dù thế nào thì cũng chẳng ích gì. Cứ tới phía cuối chặng cáp

treo đầu tiên là em lại cảm thấy buồn tiểu tới mức phải tách ra
một chút, tháo hai thanh trượt ra, cúi gập người trên nền tuyết
lạnh, đi tiểu thật nhanh trong lúc giả vờ buộc lại dây giày. Em dồn
tuyết lại hai bên cẳng chân khép chặt và cứ thế đi tiểu trong quần
dài, đôi tất len; trong khi tất cả bạn bè nhìn em còn thầy Eric, như
mọi khi, bảo chúng đợi Alice một chút.

Lần nào em cũng thấy nhẹ cả người khi dòng nước ấm chảy dọc

cẳng chân lạnh toát.

Sẽ nhẹ người hơn biết bao nhiêu nếu bọn chúng không đứng ở

đó mà nhìn mình như vậy, Alice nghĩ.

Trước sau gì chúng nó cũng sẽ biết thôi.

Trước sau gì mình cũng sẽ để lại một vệt bẩn màu vàng trên

tuyết.

Rồi chúng nó sẽ tha hồ giễu cợt mình.

Một phụ huynh tiến lại gần thầy Eric hỏi liệu hôm nay sương

mù nhiều như vậy có nên leo lên núi cao hay không. Alice dỏng tai
lên nghe, tràn trề hy vọng. Nhưng thầy Eric đã nở nụ cười phải nói
là hoàn hảo của thầy:

“Chỉ ở dưới này mới có sương mù thôi. Trên đỉnh núi mặt trời chói

chang có thể xẻ đôi cả đá tảng ra ấy chứ. Nào cố lên các bạn trẻ, ta
đi thôi!”

Alice ngồi chung khoang cáp treo với Giuliana, con gái một

đồng nghiệp của ba. Suốt cả quãng đường hai đứa chẳng nói chẳng
rằng. Chúng chẳng thích, cũng chẳng ghét nhau. Hai đứa không có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.