NỖI CÔ ĐƠN CỦA CÁC NGUYÊN TỐ - Trang 13

Em lần ra bên đường trượt tìm một chỗ có tuyết chất lên cao

để có thể giải quyết cái bụng căng cứng đang phát ra những tiếng
sôi ùng ục như máy rửa bát. Alice ngoái lại đằng sau. Không thấy
Giuliana, thế tức là con bé cũng không thể nhìn thấy em. Em lại leo
thêm vài mét, hai thanh trượt chéo hình xương cá như ba đã luôn
bắt em làm từ khi ông quyết tâm dạy em trượt tuyết: khi trèo lên
phải bước theo kiểu leo cầu thang trong khi đi xuống chân phải
dang rộng ra. Cứ thế mỗi ngày ba mươi, bốn mươi lần trèo lên, lao
xuống trong đường trượt dành cho bọn trẻ con, bởi vì mua vé cả
mùa chỉ để có đường trượt không thôi thì tốn kém quá, ấy là chưa
kể trèo đi trèo lại như thế còn luyện luôn được cả đôi chân nữa chứ.

Alice tháo hai thanh trượt ra và bước thêm vài bước. Em giậm

mạnh ủng cho tuyết ngập tới tận bắp chân.

Cuối cùng thì cũng có thể ngồi xuống được rồi. Em thả lỏng

cơ bắp, khỏi phải nín thở nữa. Một cái rùng mình thích thú như
luồng điện chạy khắp cơ thể rồi tập trung ở các đầu ngón chân
Alice.

Chỉ là tại sữa thôi, chắc chắn là tại sữa. Tại hai mông em đã lạnh

cứng rồi vì cứ phải ngồi đây, trên đỉnh núi tuyết cao hơn hai ngàn
mét này. Chưa bao giờ lại tệ đến thế này, ít nhất là em nhớ thế.
Chưa, chưa một lần nào.

Không phải chỉ là đi tiểu. Không chỉ có thế. Alice đã đại tiện mất

rồi, vào đúng chín giờ một buổi sáng tháng Giêng. Em đại tiện ra
quần mà thậm chí còn chưa nhận ra, ít nhất là cho tới tận lúc nghe
giọng thầy Eric văng vẳng gọi em từ một khoảng không vô định nào
đó trong lớp sương mù.

Em bật dậy và chỉ đúng lúc ấy mới nhận thấy đũng quần có gì

đó nằng nặng. Theo phản xạ em lấy tay sờ mông, nhưng chiếc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.