NỖI CÔ ĐƠN CỦA CÁC NGUYÊN TỐ - Trang 112

Lúc theo chân lũ bạn rời khỏi phòng, Giulia Mirandi giấu giếm

nắm lấy tay em.

“Mình rất tiếc”, nó nói thầm vào tai, hôn lên má em rồi bước

vội theo lũ bạn đã ra tới hành lang.

Alice đứng đợi Mattia trong tiền sảnh của trường, phía cuối các

bậc thang lát gạch, nơi các học sinh đang ùa ra như một dòng chảy
hỗn độn hướng về phía cửa. Em vịn một tay vào lan can. Cái lạnh
của kim loại giúp em bình tĩnh hơn.

Mattia bước xuống cầu thang từ nửa mét vuông trống vắng

quanh cậu mà không ai dám chiếm lấy, trừ Denis. Mớ tóc đen lòa
xòa phủ xuống dưới trán hầu như che kín cả mắt cậu. Mattia chỉ
nhìn xuống đất nơi cậu phải đặt chân và bước xuống cầu thang,
người hơi mất cân bằng ngả về phía sau.

Alice gọi. Lần đầu cậu không quay lại. Em gọi “Mattia” to hơn,

lần này thì cậu ngước đầu lên, ngượng ngùng chào, rồi vẫn tiếp
tục bước tới cửa ra vào.

Alice len qua các học sinh khác bắt kịp Mattia. Em giữ tay cậu lại

khiến Mattia giật mình.

“Cậu phải đi với mình”, em nói.

“Đi đâu?”

“Giúp mình làm một chuyện.”

Mattia bối rối nhìn xung quanh xem có gì hăm dọa không.

“Ba đợi mình bên ngoài”, cậu nói.

“Ba cậu sẽ đợi. Cậu phải giúp mình. Ngay bây giờ.” Alice nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.