NỖI CÔ ĐƠN CỦA CÁC NGUYÊN TỐ - Trang 134

22.

Ba Alice coi ý thích chụp ảnh chỉ là một thói đỏng đảnh nhất thời

của một cô gái hay quấy rầy. Tuy nhiên trong dịp sinh nhật lần
thứ hai mươi ba của cô con gái ông đã mua tặng cô một chiếc Canon
Reflex với túi đựng, lại thêm cả chân máy, và cô cảm ơn ông với nụ
cười xinh đẹp và không thể nắm bắt tựa như một làn gió băng giá.
Ông còn trả học phí cho một khóa học ở tòa thị chính kéo dài sáu
tháng và Alice không bỏ lỡ một buổi học nào. Thỏa thuận ngầm với
hàm ý rất rõ ràng: trước hết phải học xong Đại học.

Thế rồi đến một thời điểm chính xác như đường ranh giới ngăn

ánh sáng và bóng tối, căn bệnh của bà Fernanda ngày một nặng
thêm, cuốn cả ba vào một đường xoắn ốc ngày càng thắt chặt
những bổn phận mới, hướng về một điểm đến không thể tránh
khỏi, nơi chỉ có ác cảm, thờ ơ và lãnh đạm lẫn nhau. Alice không bước
chân tới trường Đại học nữa và ba cô giả như không nhận thấy điều
này. Sự hối hận mà dấu hiệu khởi đầu giờ đã thuộc vào một thời
xa xôi nào đó ngăn không cho ông bắt ép đứa con theo ý mình,
đồng thời ngăn không cho ông nói hết mọi điều với nó. Đôi khi
ông nghĩ cũng không cần cố gắng gì nhiều, chỉ cần bước vào
phòng con một buổi chiều nào đó để nói với nó… Mà nói gì mới
được kia chứ? Vợ ông đang dần biến mất khỏi thế giới này như
một vạt ướt khô đi trên áo, và cùng với bà là sợi dây vẫn kết nối
giữa ông và con đang ngày một lỏng dần đã thả rơi xuống đất để
mặc nó tự quyết định số phận của mình.

Trong nhiếp ảnh Alice đam mê các động tác hơn là kết quả. Cô

thích mở nắp phía sau máy, quấn cuộn phim một vài xăng ti mét,
đủ để kẹp nó lại trong thanh cuốn, nghĩ tới việc cuộn phim trắng
này sẽ trở thành điều gì đó mà cô còn chưa biết, bấm linh tinh vài

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.