NỖI CÔ ĐƠN CỦA CÁC NGUYÊN TỐ - Trang 141

“Không, trượt tuyết.”

“Tôi thích trượt tuyết.” Fabio hào hứng nói, đinh ninh đã tìm

được điều gì để trò chuyện.

“Tôi thì ghét.” Alice đáp trả khô khốc.

“Tiếc thật.”

“Phải, đáng tiếc.”

Họ đi cạnh nhau, không nói thêm gì nữa. Anh bác sĩ trẻ được bao

xung quanh bởi một vòng yên bình, bởi một quả cầu an toàn, cứng
mà trong suốt. Anh ta có cái miệng biết cười kể cả khi anh ta không
mỉm cười. Có vẻ anh ta thấy rất thoải mái, như thể ngày nào anh ta
cũng gặp một cô gái trong phòng bệnh và tán gẫu với cô ta, đi cùng cô
ta đến bãi đậu xe. Alice thì ngược lại, cảm thấy cả người cô đờ ra
như một khúc gỗ. Mọi đường gân nổi lên, cơ bắp cứng quèo dính ép
vào xương, các khớp nối kêu lên răng rắc.

Cô chỉ chiếc Fiat 600 màu xanh dương như muốn nói: xe tôi đó.

Fabio ra hiệu thấy rồi. Một chiếc xe lướt qua con đường sau lưng
họ, phát ra tiếng ồn từ hư không, rồi âm thanh nhỏ dần và lại tan
biến mất.

“Vậy cô là thợ chụp ảnh?” Anh bác sĩ hỏi, chỉ để kéo dài thời gian.

“Vâng”, Alice trả lời. Rồi cô thấy hối hận ngay lập tức. Trong

lúc này cô chỉ là một cô gái bỏ học, đi lang thang trên đường chụp
ngẫu hứng các tấm hình. Cô tự hỏi như thế đã có thể coi là thợ chụp

nh được chưa và đâu là ranh giới chính xác phân định ta là ai hay

không là ai đó.

Cô mím cặp môi mỏng lại một chút, nói thêm: “Đại loại như thế.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.