NỖI CÔ ĐƠN CỦA CÁC NGUYÊN TỐ - Trang 140

“Tôi tới chỗ để xe.”

“Vậy tới chỗ để xe.”

Cô chẳng nói có hay không, chỉ mỉm cười ngó lơ qua chỗ khác.

Fabio lịch sự giơ tay ra như muốn mời cô đi trước.

Họ đi ngang qua đường chính, rẽ vào một phố nhỏ hơn, nơi vỉa

hè không còn được bảo vệ bởi bóng cây nữa.

Trong lúc hai người đi bên nhau, chính từ cái bóng Alice mà anh

bác sĩ nhận ra dáng đi không cân xứng của cô. Vai phải đeo máy ảnh
trở thành đối trọng với đường chuyển động của cái chân trái cứng đơ
như một cây gậy. Dáng người mảnh khảnh đến đáng lo ngại của
Alice càng bị nhấn mạnh hơn trong cái bóng thuôn đổ về một phía,
khiến cô trông có vẻ mỏng dẹt, dài ngoẵng như một đường xám bị
tách làm đôi theo hai chân vừa đối xứng lại vừa máy móc đối lập
nhau.

“Cô bị đau một chân à?” Anh ta hỏi.

“Sao kia?” Alice cảnh giác hỏi lại.

“Tôi hỏi cô bị đau một chân à? Tôi thấy cô lết chân.”

Alice cảm thấy cả cái chân bình thường cũng co thắt lại. Cô cố

gắng chỉnh lại dáng đi của mình, gập cái chân bị tật lại nhiều hết
mức, cho tới lúc cảm thấy đau thật sự. Cô nghĩ tới sự tàn ác và chính
xác của động từ “lết”.

“Tôi gặp tai nạn”, cô nói. Rồi như để bào chữa, cô thêm: “Từ lâu

rồi.”

“Xe hơi à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.