NỖI CÔ ĐƠN CỦA CÁC NGUYÊN TỐ - Trang 145

trong giọng nói: “Có một vấn đề đã được nêu lên trong những khổ
cuối cùng, liên quan tới sự biến thiên của hàm zeta.”

“Em làm rồi”, Mattia ngắt lời. “Em tin đã giải xong.”

Niccoli nhìn cậu ta với vẻ thiếu tin tưởng và coi thường thấy rõ.

“Vậy sao?”

“Trong trang cuối tập giấy của em.”

Thầy giáo liếm ngón trỏ rồi lật lật giấy tới trang cuối cùng.

Trán nhíu lại, ông đọc lướt bài chứng minh của Mattia, dù chưa hiểu
lắm nhưng cũng chẳng tìm thấy gì để phản đối. Rồi ông lại đọc
lại từ đầu, chậm hơn, và lần này ông thấy suy luận rõ ràng, rất
mạch lạc, cho dù đôi chỗ quá cẩn thận cầu kỳ của kẻ không chuyên.
Trong lúc đọc trán ông dãn ra và một cách vô thức ông vuốt nhẹ môi
dưới. Ông quên bẵng cả Mattia vẫn đóng đinh đúng tại vị trí ban
đầu, đầu cúi nhìn xuống chân, tự nhắc đi nhắc lại là cầu cho
mình đã đúng, cầu cho mình đã đúng, như thể toàn bộ quãng đời
còn lại của cậu phụ thuộc vào lời phán xét của ông thầy. Tự nhủ là
vậy nhưng cậu cũng không thể tưởng tượng nổi rồi mọi chuyện sẽ
đúng như vậy.

Thầy Niccoli cẩn thận đặt lại xấp giấy lên bàn, ngả mình ra dựa

vào ghế đệm, chắp hai tay lại sau đầu trong tư thế mà ông vẫn
thích.

“Tôi nghĩ như vậy là ổn.”

Ngày bảo vệ luận án tốt nghiệp được lên lịch vào cuối tháng

Năm và Mattia yêu cầu ba mẹ không đến dự. Sao lại thế? Mẹ chỉ
có thể hỏi cậu như vậy. Cậu lắc đầu, nhìn ra cửa sổ. Cửa kính giáp
bức tường xám phản chiếu hình ảnh ba người ngồi xung quanh cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.