NỖI CÔ ĐƠN CỦA CÁC NGUYÊN TỐ - Trang 146

bàn bốn cạnh. Mattia nhìn hình ảnh phản chiếu cảnh ba nắm lấy
cánh tay mẹ, tay kia ra hiệu cứ để như vậy đi. Rồi cậu nhìn bóng bà
bụm miệng rời khỏi bàn tới mở vòi nước rửa chén bát, ngay cả khi bữa
tối còn chưa kết thúc.

Ngày bảo vệ tới như bất kỳ một ngày nào khác. Mattia dậy trước

khi nghe chuông đồng hồ báo thức reo. Những bóng ma lởn vởn
trong đêm giăng đầy trong mắt cậu như những tờ giấy nháp gạch
xóa lung tung. Cậu mất vài phút để xua đuổi chúng đi. Trong phòng
khách không có ai, chỉ có bộ vest màu xanh lịch sự và mới toanh, đặt
cạnh áo sơ mi màu hồng sáng đã là cẩn thận. Trên chiếc áo có tấm
thiệp ghi dòng chữ “Tặng cử nhân của chúng ta” kèm chữ ký ba mẹ
nhưng chỉ thấy nét chữ của ba. Mattia mặc quần áo, rời khỏi nhà
mà không nhìn vào gương.

Trong buổi bảo vệ luận văn cậu nhìn vào mắt từng thành viên

ban giám khảo, thời gian nhìn mỗi người là như nhau và không hề bị
líu lưỡi chút nào. Thầy Niccoli ngồi ở hàng đầu cùng với các thành
viên khác, lo lắng gật gật đầu, liếc nhìn vẻ ngỡ ngàng của các
đồng nghiệp.

Khi tới thời điểm công bố kết quả, Mattia xếp hàng cùng với

các sinh viên khác. Họ là những người duy nhất đứng trong căn
phòng rộng lớn. Mattia cảm thấy những cái nhìn của đám người
đằng sau như kiến bò trên lưng. Cậu cố không để ý tới chúng
bằng cách đánh giá độ lớn của gian phòng, sử dụng chiều cao của
ngài chủ tịch làm thước đo. Nhưng cảm giác kiến bò dâng lên tận cổ
và từ đó tủa ra, quấn lấy hai bên thái dương. Cậu cảm tưởng như có
cả ngàn con côn trùng nhỏ đang luồn trong tai, cả ngàn con mối
đang đào các đường hầm trong não.

Bản nhận xét đánh giá với mỗi sinh viên mà ông chủ tịch đọc lên

đều na ná như nhau và cậu cảm thấy nó mỗi lúc lại dài thêm thì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.