NỖI CÔ ĐƠN CỦA CÁC NGUYÊN TỐ - Trang 148

một người có chuyên môn, một người trưởng thành, rằng đã đến
lúc cử nhân Mattia tự lo lấy cuộc đời chính mình, không thể cứ
nhắm mắt bịt tai mãi được vì rằng giờ đây đường ray dẫn cậu đi từ
thời tiểu học tới đại học đã kết thúc. Hơi thở bị tắc lại như thể
không khí không đủ để đi hết vòng hô hấp của nó.

Bây giờ thì sao đây? Cậu tự hỏi.

Cậu tránh đường cho một phụ nữ thấp bé mướt mồ hôi bước vào

trong. Cậu lại theo bà vào tòa nhà, dù bà cũng chẳng thể dẫn cậu tới
câu trả lời. Cậu đi ngược lại dọc hành lang rồi trèo lên tầng hai, vào
thư viện, tới chỗ ngồi quen thuộc cạnh cửa sổ. Cậu để tấm bằng
xuống ghế trống bên cạnh và đặt tay lên bàn. Cậu tập trung vào
từng nhịp thở vẫn tiếp tục bị mắc nghẹn lại trong luồng xoáy giữa
cổ họng và sâu trong buồng phổi. Đã vài lần cậu bị kiểu này rồi,
nhưng chưa bao giờ lâu đến thế.

Mày không thể quên cách phải thở như thế nào, cậu tự nhủ. Đó là

một điều mà người ta không thể quên được, vậy thôi.

Cậu thở hắt mạnh tất cả không khí ra ngoài và bị ngạt lại trong

vòng vài giây. Rồi cậu lấy hết sức há miệng và hít vào, tới mức
thấy đau cả cơ ngực. Lần này hơi thở xuống được đến tận cùng và
Mattia tưởng như nhìn thấy cả các phân tử ôxy trắng, tròn vo, rải
rác trong động mạch và dồn lại trong tim.

Cậu cứ ngồi nguyên tư thế ấy trong một khoảng thời gian

không xác định, chẳng suy nghĩ, chẳng để ý tới các sinh viên ra vào
thư viện. Cứ lim dim trong trạng thái vừa mê mệt vừa bồn chồn.

Rồi đột nhiên có gì đó hiện ra trước mắt cậu, một điểm đỏ, làm

Mattia giật mình. Trong tầm ngắm là một bông hồng cuộn trong
giấy bóng kính bị ai đó đã vứt mạnh lên bàn với một âm thanh như
tiếng tát. Cậu lướt nhìn dọc theo thân bông hoa và nhận ra bàn tay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.