NỖI CÔ ĐƠN CỦA CÁC NGUYÊN TỐ - Trang 150

Cậu thấy đầu mình lún xuống giữa hai vai và lại một lần nữa

cảm giác bao côn trùng đang bò lổn nhổn trong hộp sọ.

Cậu thì thào: “Có quan trọng gì đâu. Mình không muốn...”

“Im đi”, cô ngắt lời cậu.

Từ những bàn học khác ai đó kêu suỵtttttt... và sự im lặng sau đó

lưu giữ trong trí nhớ cái suỵt đó.

“Trông cậu nhợt nhạt thế kia”, Alice nói. Cô nhìn Mattia dò hỏi:

“Cậu không khỏe à?”

“Mình không biết. Mình thấy quay cuồng đầu óc.”

Alice đứng dậy. Cô hất tóc ra khỏi trán và cùng với nó là mớ suy

nghĩ hỗn độn. Rồi cô cúi xuống Mattia, hôn lên má cậu, nhẹ nhàng
và lặng lẽ. Chỉ một hơi thổi nhẹ đó thôi đủ xua tan hết lũ sâu bọ đi.

“Chắc chắn là cậu rất giỏi. Mình biết thế.” Cô thì thầm.

Mattia cảm thấy mớ tóc cô cọ vào cổ. Cậu thấy khoảng trống

nhỏ nhoi trong không khí chia cách hai người đang tràn đầy hơi
ấm của cô và đè nhẹ như bông gòn lên da. Bản năng bảo cậu giữ cô
lại bên, nhưng tay cậu vẫn nằm yên bất động như đang mê ngủ.

Alice đứng thẳng người dậy. Cô nhấc tấm bằng dưới ghế lên,

mở nó ra và mỉm cười khe khẽ đọc.

“Chà!” Cuối cùng cô nói. Giọng cô pha màu phấn khởi. “Chúng

ta phải đi ăn mừng thôi. Nào anh chàng cử nhân, đứng dậy đi.”

Cô chìa tay cho Mattia. Cậu nắm tay cô, lúc đầu hơi lưỡng lự.

Rồi cậu để cô lôi ra khỏi thư viện, với cùng niềm tin giản đơn như
vài năm trước khi cậu để cô lôi vào phòng vệ sinh nữ. Cùng với thời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.