NỖI CÔ ĐƠN CỦA CÁC NGUYÊN TỐ - Trang 151

gian kích thước bàn tay hai người đã thay đổi. Giờ đây những ngón
tay cậu nắm trọn toàn bộ ngón tay Alice, giống như lớp vỏ sần sùi
của con sò.

“Đi đâu đây?” Cậu hỏi.

“Đi một vòng. Hôm nay nắng đẹp. Cậu cần phải sưởi nắng một

chút.”

Cả hai cùng rời khỏi khu nhà và lần này Mattia không sợ ánh

sáng, xe cộ hỗn độn lẫn đám người túm tụm trước cổng nữa.

Họ để cửa kính xe hạ thấp. Alice lái xe, cả hai tay đặt trên vô

lăng, hát bài Pictures of You, ư ử theo âm điệu vì cô không nhớ rõ lời
bài hát. Mattia dần cảm thấy các cơ trong người dãn ra, buông xuôi
tựa theo thế ngồi chiếc ghế đệm. Cậu cảm giác chiếc xe để lại
sau lưng nó một dải xám và dính dớp tạo bởi quá khứ cùng những nỗi
phiền muộn của cậu. Dần dần cậu cảm thấy nhẹ nhàng hơn,
giống như một chiếc lọ đang được dốc đổ ra. Cậu nhắm mắt lại
và trong vòng một vài giây thấy như có thể nổi lềnh bềnh trên
không khí đang bao quanh mặt và trên giọng nói của Alice.

Khi mở mắt ra cậu thấy đang ở trên đường về phía nhà mình.

Cậu tự hỏi liệu có phải họ đang tổ chức một bữa tiệc bất ngờ không,
và cậu thầm hy vọng là không phải.

“Thế nào, mình đang đi đâu đấy?” Cậu hỏi lại.

“Ừm”, Alice thì thào. “Cậu không cần biết. Nếu một ngày cậu

đưa mình đi dạo thì lúc ấy cậu có quyền lựa chọn.”

Lần đầu tiên Mattia thấy ngại vì đã hai mươi hai tuổi mà vẫn

chưa có bằng lái xe. Đó là một trong số những điều cậu đã bỏ lại
đằng sau, một trong những bước đi hiển nhiên trong đời một chàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.