NỖI CÔ ĐƠN CỦA CÁC NGUYÊN TỐ - Trang 153

cách đó khoảng một trăm mét. Những lá cây to và xanh tươi bao phủ
khung xương lắm mấu, cái cấu trúc phân dạng của cành cây.
Chúng che giấu đi bí mật đáng sợ của mình.

Cậu chưa bao giờ quay trở lại đây. Lần cuối cùng cậu đi với cảnh

sát, cái ngày ba cậu bảo đưa tay cho mẹ, và mẹ cậu đã đút tay lại trong
túi. Hôm đó cả hai tay cậu còn phải quấn băng, từ đốt ngón tay tới
tận khuỷu, với một dải dây dày và quấn thành nhiều lớp cần tới
một con dao có lưỡi cưa mới có thể sục vào được đến lớp da. Cậu đã
chỉ cho cảnh sát chỗ Michela ngồi. Họ muốn biết chính xác chỗ đó
và rồi họ chụp ảnh, ban đầu từ phía xa, rồi lại sát gần.

Từ trên xe ôtô chở họ về nhà Mattia nhìn các máy xúc sục cánh

tay xuống dòng sông, nhấc lên từng tảng đất ẩm và tối màu rồi
ném chúng xuống bờ sông một cách nặng nề. Mattia nhận thấy
mỗi lần như thế mẹ nín thở lại cho tới khi tảng đất rơi vụn ngay ra.
Michela phải ở trong đống đất đó, nhưng ngược lại chẳng có gì. Họ
chưa bao giờ tìm thấy con bé.

“Đi thôi. Xin cậu đấy”, Mattia nhắc lại. Giọng cậu không hề

van xin. Đúng hơn là nó có vẻ khô khốc và đăm chiêu phiền muộn.

Alice trèo lên xe.

“Nhiều lúc mình không hiểu nếu...”

“Mình đã bỏ lại đứa em song sinh ở chỗ này”, cậu ngắt lời cô

bằng giọng đều đều, gần như vô hồn. Cậu giơ tay, ngón trỏ phải
chỉ hàng cây trong công viên. Rồi cậu cứ để tay giữa chừng như vậy,
như thể đã quên mất nó.

“Em sinh đôi? Cậu nói gì vậy? Cậu làm gì có em...”

Mattia gật đầu nhè nhẹ, mắt vẫn dán chặt vào hàng cây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.