NỖI CÔ ĐƠN CỦA CÁC NGUYÊN TỐ - Trang 154

“Nó giống hệt mình. Giống hệt mình.” Cậu nói.

Rồi chẳng để Alice có thời gian hỏi, cậu kể lại tất cả cho cô. Cậu

kể hết mọi chuyện, giống như nước ồng ộc trào dâng khi bờ đê bị
vỡ. Con giun đất, buổi tiệc sinh nhật, bộ đồ xếp hình Lego, dòng
sông, những mảnh thủy tinh vụn, căn phòng bệnh viện, thẩm phán
Berardino, mục tìm người trên tivi, bác sĩ tâm lý, tất cả mọi chuyện
cậu chưa từng kể với ai. Cậu nói mà không nhìn cô, không có chút
cảm xúc nào. Rồi cậu im lặng, tay phải sục xuống dưới ghế, nhưng
cậu chỉ thấy đệm mút viền tròn. Cậu bình tĩnh. Một lần nữa
Mattia lại thấy xa xăm và lạ lẫm với cơ thể của chính mình.

Alice nâng cằm cậu lên và nhẹ nhàng xoay đầu cậu lại. Mattia

chỉ nhìn thấy một cái bóng hướng về phía mình. Trong giây lát cậu
nhắm mắt lại và cảm thấy miệng Alice nóng bỏng trên miệng
mình, nước mắt cô ướt trên má cậu, hay có lẽ là nước mắt của cậu
cũng nên, và cuối cùng là đôi bàn tay nhẹ nhàng đang đặt trên đầu
cậu, túm chặt các ý nghĩ, giam giữ chúng lại trong đó, trong cái
khoảng cách không còn tồn tại nữa giữa hai người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.