NỖI CÔ ĐƠN CỦA CÁC NGUYÊN TỐ - Trang 156

Alice để mình được cuốn đi bởi sự chắc chắn của anh, nơi cô cứ

dần dần thả mình, giống như cô vẫn thả mình nổi lềnh bềnh
không trọng lượng trên mặt nước bể bơi khi còn nhỏ.

Họ sống trong sự thẩm thấu vào thế giới của nhau một cách

chậm rãi vô hình, giống như hai thiên thạch cùng xoay quanh một
trục theo quỹ đạo ngày càng tiến sát lại gần nhau hơn, nơi vận
mệnh rõ ràng là hợp nhất tại một điểm nào đó trong không gian và
thời gian.

Họ đã ngưng điều trị cho mẹ Alice. Với một cái gật đầu, chồng

bà đã đồng ý để bà chìm sâu vào một giấc ngủ không đau đớn, dưới
cái vỏ bọc nặng nề của moóc phin. Alice chỉ chờ đợi mẹ sẽ ra đi, và
còn không cảm thấy có lỗi vì điều này. Mẹ trong cô chỉ còn là kỷ
niệm, như một túm phấn hoa nằm một góc, một phần nào đó
trong đầu cô và sẽ ở đó mãi trong suốt quãng đời còn lại của cô,
đóng đô chính trong cái mớ hình ảnh thiếu âm thanh này.

Fabio không nghĩ tới việc hỏi cô, và anh cũng không thuộc loại

bốc đồng, nhưng buổi chiều hôm ấy Alice có điều gì đó khác
thường, giống như chứng run của bệnh nhân tê bại, lo lắng chờ đợi
điều gì đó, kể từ cách cô xoắn ngón tay và mắt lướt từ bên này qua
bên kia như thể tránh không nhìn vào mắt anh. Lần đầu tiên từ
khi quen biết cô anh trở nên nóng vội và bất cẩn.

“Cuối tuần này ba mẹ anh đi biển”, anh đột ngột nói.

Alice có vẻ chẳng nghe thấy hoặc không bận tâm tới câu nói đó.

Từ vài ngày nay đầu óc cô như tổ ong vò vẽ. Mattia không gọi cho cô
kể từ hôm tốt nghiệp đã qua được một tuần rồi. Rõ ràng là bây giờ
phải đến lượt cậu ấy chứ.

“Anh nghĩ thứ Bảy này em có thể qua anh ăn tối”, Fabio nói

liều.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.