NỖI CÔ ĐƠN CỦA CÁC NGUYÊN TỐ - Trang 157

Sự tự tin của anh hiển hiện trong lời nói trong phút chốc, nhưng

rồi ngay lập tức nhường chỗ cho sự không chắc chắc. Anh đút hai
tay vào túi áo, chuẩn bị chấp nhận bất cứ câu trả lời nào với thái độ
nhẹ nhàng tương đương nhau. Anh biết cách tìm cho mình chỗ ẩn
núp trước khi phải xài đến nó.

Alice rặn ra một nụ cười phủ chút bóng một điều gì đau đớn.

“Em không biết”, cô nói chậm rãi. “Có lẽ không phải…”

“Em nói đúng”, Fabio ngắt lời cô. “Đáng lẽ anh không nên hỏi

em như vậy. Xin lỗi nhé.”

Họ kết thúc cuộc đi dạo lòng vòng trong im lặng và khi quay lại

khoa bệnh của Fabio anh dài giọng tự nhủ chính mình: Okay.

Chẳng ai trong hai người nhúc nhích. Họ trao cho nhau một cái

nhìn lướt rồi lại cụp mắt xuống ngay lập tức. Fabio phá lên cười.

“Anh và em chẳng bao giờ biết cách chào nhau.”

“Đúng thế thật”, Alice mỉm cười. Cô lấy tay vuốt tóc, ngón trỏ

xoắn một nhúm tóc rồi từ từ buông ra.

Fabio bước một bước dứt khoát lại gần cô, lớp sỏi trên đường kêu

lạo xạo, xáo trộn dưới chân anh. Anh trìu mến hôn tạm biệt cô vào
má trái, rồi bước lui lại phía sau.

“Vậy ít nhất em cũng nghĩ đi nhé”, anh nói.

Anh cười tươi với cô, cười bằng cả miệng, mắt và má. Rồi anh

quay đi, bước thẳng về phía cửa.

Bây giờ anh ta sẽ quay lại, Alice nghĩ khi Fabio tới cửa kính.

Ngược lại anh ta rẽ vào và mất hút trong hành lang.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.