NỖI CÔ ĐƠN CỦA CÁC NGUYÊN TỐ - Trang 159

“Con có muốn tới đó không?”

Trong lúc nói vậy bà cảm thấy nóng bừng cả mặt. Bà nhận thấy

mình chẳng hề thấy sợ bị mất nó. Trái lại, bà ao ước với tất cả sức
lực là nó sẽ nhận lời, rằng nó sẽ đi khỏi cái nhà này, khỏi cái chỗ
trước mặt bà mà tối nào trong bữa ăn nó cũng chiếm lấy, với cái
đầu đen tóc cúi xuống đĩa thức ăn và cái vòng u ám thảm thương
bao quanh, lây sang không khí chung.

“Con không rõ”, Mattia xâm xâm miếng bí, trả lời nhát gừng.

“Cơ hội tốt đấy”, mẹ nhắc lại.

“Hẳn rồi.”

Ba phá vỡ không khí im lặng kéo theo đó bằng một bài diễn

thuyết lộn xộn về tính hiệu quả của các nước Bắc Âu, đường phố
thì sạch sẽ, thêm không khí lạnh và ít ánh sáng hầu như quanh năm
chắc chắn sẽ hạn chế sự thiếu tập trung. Ông chưa bao giờ tới đó,
nhưng từ những gì người ta vẫn nói thì hẳn phải là thế rồi.

Cuối bữa tối, Mattia bắt đầu thu gọn bát đĩa như hàng tối

cậu vẫn làm, nhưng ba đặt tay lên vai cậu nói nhỏ cứ lên nhà đi, để ba
dọn cho. Mattia nhặt lá thư trên ghế và đi về phòng.

Cậu ngồi trên giường, lật đi lật lại lá thư trong tay. Cậu gập nó ra

trước và sau vài lần, làm chiếc phong bì bằng giấy dày kêu sột
soạt. Rồi cậu xem kỹ hơn logo bên cạnh địa chỉ. Một con chim săn
mồi, có lẽ là đại bàng dang cánh, đầu quay sang một phía khiến ta
nhìn được chiếc mỏ nhọn. Đầu cánh và chân lồng trong một vòng
tròn, mà do lỗi in nó hơi lệch sang hình ô van. Một vòng khác to hơn,
cùng trọng tâm với vòng tròn trước có tên trường Đại học đang mời
Mattia tới làm việc. Kiểu chữ gô tích với các chữ cái k và h cùng các
chữ o có một gạch chéo trong toán học được dùng để chỉ một tập hợp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.