NỖI CÔ ĐƠN CỦA CÁC NGUYÊN TỐ - Trang 161

“Sao con lại ở trong bóng tối thế?”

Chẳng đợi trả lời, ông Pietro với tay bật điện, bóng đèn một trăm

oát sáng rọi mí mắt đang mở của Mattia và cậu nheo lại với một nỗi
đau đớn dễ chịu.

Ba cậu ngồi xuống mép giường, bên cạnh cậu. Cả hai đều có

kiểu ngồi vắt chân giống nhau, mắt cá chân trái ngang với gót
phải, nhưng cả hai đều chẳng bao giờ để ý tới điều đó.

“Cái mà con học gọi là gì nhỉ”, ba cậu hỏi sau một lúc im lặng.

“Cái gì kia ạ?”

“Bài luận văn ấy mà. Ba chẳng bao giờ nhớ tên cả.”

“Zeta Riemann.”

“À phải rồi. Zeta Riemann.”

Mattia ấn móng ngón cái vào dưới móng ngón út, nhưng cả da ở

chỗ đó cũng đã cứng và chai lại đến mức cậu chẳng cảm thấy gì.
Móng tay cứ trượt lên nhau tạo tiếng két.

“Ba cũng muốn có cái đầu như của con”, Pietro nói tiếp. “Ba

thì ngược lại chẳng hiểu gì về toán học cả. Nó không phải dành cho
ba. Cần phải có một bộ óc đặc biệt cho một vài thứ.”

Mattia nghĩ chẳng có gì hay ho khi có một cái đầu như của cậu cả.

Rằng cậu sẵn sàng vứt nó đi, đổi lấy một cái đầu khác, hay kể cả
một hộp bánh quy cũng được, miễn là nó rỗng tuếch và nhẹ hều.
Cậu mở miệng định nói cảm thấy đặc biệt chính là cái lồng tệ hại
nhất mà người ta có thể tự tạo cho mình, nhưng rồi lại chẳng nói gì.
Cậu nhớ lúc bị cô giáo bắt ngồi giữa lớp, còn tất cả ngồi xung

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.