NỖI CÔ ĐƠN CỦA CÁC NGUYÊN TỐ - Trang 160

rỗng khiến Mattia tưởng tượng tới một tòa nhà cao, tối màu với các
hành lang đầy tiếng vang vọng có trần nhà cao tít, bao quanh bởi
thảm cỏ cắt ngắn vài mi li mét, vẻ lặng lẽ và hoang vắng như trong
một nhà thờ lớn nơi cùng trời cuối đất.

Tại nơi xa xăm lạ lẫm đó có tương lai cho cậu trở thành một nhà

toán học, một nơi cứu vãn, một không gian không nhiễm độc, không
định kiến. Nhưng ngược lại ở đây có Alice, chỉ đơn giản là có cô ấy
thôi, và sự ngưng trệ bao quanh tất cả.

Cậu lại thấy giống như hôm bảo vệ. Lại một lần nữa hơi thở

tắc trong cổ họng và nghẹn lại đó như một chiếc nút chai. Cậu thở
hổn hển, như thể không khí trong phòng đột nhiên tan chảy ra. Ngày
đã kéo dài hơn rất nhiều và buổi hoàng hôn trở nên xanh xao và
mệt mỏi. Mattia đợi cho tới khi tia nắng cuối cùng trong ngày lụi
tắt, đầu óc cậu còn mải vơ vẩn dọc theo những dãy hành lang chưa
nhìn thấy bao giờ, và đôi lúc lại gặp phải Alice đang nhìn cậu chẳng
nói một lời, cũng chẳng mỉm cười.

Mày chỉ phải quyết định thôi mà, cậu tự nhủ. Đi hay không đi. 1

hoặc 0, giống như hệ nhị phân.

Nhưng càng tìm cách đơn giản hóa nó đi, cậu lại càng cảm thấy bị

mắc kẹt trong đó. Cậu thấy mình như một con côn trùng bị vướng
vào mạng nhện dính dớp, càng vùng vẫy lại càng bị mắc kẹt hơn.

Ai đó gõ cửa phòng, âm thanh vọng lại như từ đáy giếng sâu.

“Vâng?”

Cửa từ từ mở ra và ba cậu ló đầu vào trong.

“Ba vào được không?”

“Mm-mm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.