NỖI CÔ ĐƠN CỦA CÁC NGUYÊN TỐ - Trang 155

24.

Họ đã gặp lại nhau nhiều lần trong tháng, không hẳn là hẹn hò

trước, nhưng cũng không hẳn là tình cờ ngẫu nhiên. Sau giờ thăm
bệnh nhân Alice lúc nào cũng đi loăng quăng xung quanh khoa của
Fabio và thế nào anh ta cũng tìm cách để có ở đó. Họ đi dạo trong
sân bệnh viện, hầu như theo một lộ trình giống nhau được thống
nhất trước dù không nói ra. Hàng rào quanh bệnh viện tách một
vùng riêng biệt giới hạn địa điểm câu chuyện của họ, nơi không cần
phải nêu tên cho cái điều kỳ bí và sạch sẽ đang lượn sóng giữa hai
người.

Có vẻ như Fabio biết chính xác tất cả các chiêu bài cưa cẩm. Anh

biết chờ đợi và kiệm lời, giống như đang thực thi một nghi thức
ngoại giao. Bằng trực giác anh hiểu được nỗi đau của Alice, nhưng
chỉ đứng ở phía ngoài, giống như ở bên bờ mép. Những điều thái
quá của thế giới, cho dù dưới bất cứ dạng thức nào, cũng không
thực sự đụng chạm tới anh. Mặc chúng va đập chống lại sự cân
bằng và ý thức cảm nhận của mình, anh chọn cách tảng lờ đi, coi như
chúng không hề tồn tại. Nếu có một vật cản nào chắn ngang trên
con đường đời, anh né tránh nó bằng cách bước vòng qua mà không
phải thay đổi bước đi, dù chỉ là một chút ít và sau đó quên luôn nó đi.
Anh không do dự nghi ngờ, hầu như không bao giờ.

Tuy nhiên anh cũng biết phải đạt đến mục tiêu như thế nào.

Thế nên anh rất để ý tới tâm trạng của Alice, theo một cách thức
đầy tôn trọng và hơi có vẻ mô phạm. Nếu cô không nói, anh sẽ hỏi
có điều gì không ổn, nhưng không bao giờ hỏi hai lần liên tiếp.
Anh quan tâm tới các bức ảnh của cô, tới tình hình mẹ cô và lấp
đầy khoảng trống bằng những câu chuyện trong ngày của mình,
toàn chuyện vặt vãnh, tếu táo hài hước nhặt nhạnh được trong khoa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.