NỖI CÔ ĐƠN CỦA CÁC NGUYÊN TỐ - Trang 165

không quen biết ấy Denis cảm thấy đỡ cô đơn hơn và nó tự hỏi
bao giờ sẽ tới thời điểm của mình, tới ngày chạm xuống tận đáy cùng
để rồi cuối cùng cũng được hít thở trở lại.

Một tối ai đó nói với nó về đường đèn. Ở đây, họ gọi con đường

phía sau nghĩa địa, nơi ánh sáng duy nhất lờ mờ và run rẩy rọi tới
chỉ là những ngọn đèn trên bia mộ, chiếu qua thanh sắt cổng chính
nghĩa trang như vậy. Nơi ấy đến đi còn phải dò dẫm. Đó là chỗ lý
tưởng cho những ai cần tháo bỏ gánh nặng khỏi mình mà không
phải nhìn và cũng không để ai trông thấy, chỉ có một mình với thân
hình chính mình phơi bày trong bóng tối.

Chính là ở trên con đường đèn đó mà Denis đã chạm tới đáy. Nó

quẫy đạp cả chân tay, mặt và ngực, giống như một cú nhảy xuống
nước quá nông. Sau lần đó nó không còn qua lại chỗ quán kia nữa.
Nó đóng mình lại, thù địch hơn cả trước kia trong sự phủ nhận chính
mình.

Rồi năm thứ ba Đại học nó sang học ở Tây Ban Nha. Nơi cách xa

khỏi con mắt dán chặt của gia đình, bạn bè và tất cả các con đường
nó biết tên, nó đã tìm thấy tình yêu. Cậu ta tên là Valerio, cũng là
người Ý, trẻ tuổi và hoảng sợ phát chết như nó. Những tháng ngày
trải qua cùng nhau trong căn hộ nhỏ gần đại lộ Rambla trôi đi
nhanh mà sâu lắng, và chúng cuốn đi hết cái mũ chụp đau đớn,
giống như buổi tối quang đãng đầu tiên sau ngày mưa bão.

Quay trở về Ý hai đứa không gặp nhau nữa, nhưng Denis không

đau lòng vì chuyện đó. Với một niềm tin tưởng rất mới mà nó sẽ
không bao giờ để mất, Denis có thêm những mối quan hệ khác, mà
có vẻ như chúng đã được sắp xếp thứ tự ngay ngắn thành dãy
thành hàng, chờ đợi nó suốt thời gian qua. Trong số những người
bạn cũ nó chỉ giữ lại tình bạn với Mattia. Chúng ít gặp nhau, chỉ thỉnh
thoảng gọi vài cú điện thoại và chúng có thể giữ im lặng cả vài phút

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.