NỖI CÔ ĐƠN CỦA CÁC NGUYÊN TỐ - Trang 166

đồng hồ, mỗi người chìm sâu trong suy nghĩ của mình, hòa theo
nhịp điệu hơi thở đều đặn và an tâm của người ở đầu dây bên kia.

Khi điện thoại đổ chuông thì Denis đang đánh răng. Ở nhà nó

thường trả lời điện thoại sau hai tiếng chuông, thời gian cần thiết
để tới máy gần nhất từ bất cứ điểm nào trong nhà.

Mẹ gọi với Denis con có điện thoại nhưng nó cứ đủng đỉnh một

lúc. Nó súc miệng, lau vào khăn mặt và còn nhìn qua hai chiếc răng
cửa. Mấy ngày gần đây nó có cảm giác chúng đang đổ dồn vào
nhau, bởi mấy cái răng khôn đang bắt đầu nhô lên.

“Alô?”

“Chào.”

Mattia chẳng bao giờ nói tên. Cậu biết với bạn mình giọng cậu

không thể lẫn đi đâu được và việc phải gọi tên mình thành tiếng
khiến cậu khó chịu.

“Ái chà ngài cử nhân, khỏe không?” Denis vui vẻ hỏi. Nó chẳng

lấy làm phiền lòng về chuyện buổi bảo vệ. Nó đã học được cách
tôn trọng vực thẳm mà Mattia đào xung quanh cậu ta. Những năm
về trước nó đã thử tìm cách vượt qua nhưng bị rơi xuống dưới đó.
Giờ thì nó đành hài lòng ngồi bên bờ vực, chân đong đưa trong
khoảng không. Giọng nói của Mattia không làm dạ dày nó quặn lên
nữa, nhưng ý nghĩ về cậu ta tồn tại, và sẽ tồn tại mãi mãi, như tiêu
chí so sánh thật sự duy nhất cho tất cả những gì xảy ra sau đó.

“Mình có làm phiền cậu không?” Mattia hỏi.

“Không. Mình có làm phiền cậu không?” Denis trêu bạn.

“Mình gọi cho cậu kia mà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.