NỖI CÔ ĐƠN CỦA CÁC NGUYÊN TỐ - Trang 180

Cậu không đáp, chỉ nhẩm trong đầu chỉ dẫn làm sao lấy lại được

hơi thở.

“Dù sao cũng đừng bận tâm”, Alice nói tiếp. “Dù sao mình cũng

tìm được ai đó quan tâm rồi. Thật ra mình tới là để nói với cậu điều
đó.” Cô ngừng lại, chẳng phải để nghĩ ngợi gì. Lại một lần nữa mọi
việc cứ tự nó diễn ra, lại một lần nữa cô ngã nhào từ đỉnh núi và
quên không chống mấy cây gậy xuống để phanh lại. “Anh ấy tên
là Fabio, một bác sĩ. Mình không muốn cậu phải… Thế đấy.”

Cô nói rập khuôn công thức ấy như một diễn viên bằng cái

giọng không phải của mình. Cô cảm thấy lời nói cào vào lưỡi cô như
cát cứng. Trong lúc nói, cô quan sát biểu hiện của Mattia với hy vọng
tìm thấy bất cứ một dấu hiệu thất vọng nào giúp cô bấu víu vào,
nhưng đôi mắt cậu quá tối đen không sao nhìn rõ được tia sáng lóe
lên trong đó. Chắc chắn cậu ta chẳng hề quan tâm, và bao tử cô co
quặn lại như một bịch ny lông nhàu nhĩ.

“Mình đi đây”, cô kiệt sức nói chậm rãi.

Mattia gật đầu, nhìn hướng cửa sổ đóng kín để loại bỏ tất cả

hình ảnh Alice ra khỏi tầm nhìn của cậu. Cái tên Fabio rơi từ trên
trời xuống xuyên qua đầu cậu như một tia chớp và cậu chỉ muốn
Alice đi khỏi đó ngay lập tức.

Cậu thấy bên ngoài buổi chiều tối trong và có gió nóng thổi.

Những cành khẳng khiu tối màu của cây bạch dương lòa xòa trước
bóng đèn đường giống như những con côn trùng lớn không chân.

Alice mở cửa và cậu đứng dậy. Cậu tiễn cô ra tới cửa, bước cách hai

bước phía sau. Cô lơ đãng kiểm tra xem trong túi có đủ các thứ chưa,
chỉ để kéo dài thời gian hơn một chút. Rồi cô thì thào nói okay và đi
ra. Trước khi cánh cửa thang máy khép lại, Alice và Mattia trao nhau
câu chào vô nghĩa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.