NỖI CÔ ĐƠN CỦA CÁC NGUYÊN TỐ - Trang 179

Không tỏ thái độ gì, cô thần người nhìn tờ giấy mà thực lòng chỉ
muốn xé tan nó ra.

Nhưng cô chỉ đặt nó lại trên giường, nơi lẽ ra cô đã phải ngồi

xuống.

“Nó sẽ quan trọng cho nghề nghiệp sau này của mình.” Mattia

nói thêm.

Alice nghiêm túc gật đầu, cằm hướng ra trước như thể miệng cô

đang ngậm một quả bóng golf.

“Tốt, thế cậu còn đợi gì nữa? Chạy tới đó đi. Mình thấy ở đây

có gì khiến cậu quan tâm đâu.” Cô nói qua kẽ răng.

Mattia cảm thấy ven trong cổ phồng lên. Có lẽ cậu sắp khóc

đến nơi. Từ buổi chiều ở trước công viên nước mắt cứ dâng sẵn lên
đấy, giống như một con dao dài khó nuốt trôi, giống như ngày
hôm đó kênh nước mắt tắc bao lâu qua cuối cùng đã được tháo
mở và tất cả những gì bị chặn lại bắt đầu xô đẩy nhau chỉ chực
trào ra.

“Nhưng nếu mình đi”, cậu nói nghẹn, giọng hơi run run. “Cậu

sẽ…” rồi ngưng bặt.

“Mình?” Alice nhìn chằm chằm cậu từ trên cao, giống như một

vết ố trên tấm khăn phủ giường. “Bốn năm tới mình sẽ khác”, cô
nói. “Mình hai mươi ba tuổi và có một bà mẹ sắp chết. Mình…” Cô
lắc đầu. “Mà cậu đâu có quan tâm gì. Cậu cứ nghĩ tới sự nghiệp của
cậu đi.”

Đây là lần đầu tiên cô dùng căn bệnh của mẹ mình để đánh vào

ai đó và cô chẳng lấy làm hối hận. Cô nhìn Mattia cứ nhỏ xíu lại
trước mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.