NỖI CÔ ĐƠN CỦA CÁC NGUYÊN TỐ - Trang 192

Đôi khi vào thứ Bảy có đám cưới. Crozza lái xe qua nhà đón cô lúc

chín giờ kém mười lăm. Ông vẫn mặc bộ quần áo thường ngày và
không đeo cà vạt. Nói cho cùng ông là phó nháy, đâu phải khách mời.

Trong nhà thờ cần dựng hai đèn chiếu và một lần Alice làm đổ

một cái khiến nó vỡ tan trên bậc cầu thang dẫn lên bệ thờ và cô
nhìn Crozza hoảng hốt. Ông ta nhăn nhó như bị một mảnh thủy tinh
cứa vào chân nhưng rồi nói không sao, dọn nó đi thôi.

Ông rất quý cô mà chẳng hiểu tại sao. Có lẽ vì ông không có con,

hoặc bởi từ khi cửa hiệu có Alice lúc mười một giờ ông có thể tới quán
bar xem kết quả sổ xố Enalotto và khi quay về cô sẽ mỉm cười hỏi
ông chúng ta đã giàu chưa? Có lẽ bởi cô bị què một chân và cô không
còn mẹ như ông không có vợ, và sự thiếu thốn nhiều khi có phần
giống nhau. Cũng có lẽ bởi ông chắc chắn cô sẽ sớm cảm thấy
mệt mỏi và một chiều nào đó ông sẽ phải tự đóng cánh cửa chớp một
mình, và rồi lại quay về căn nhà nơi chẳng có ai, với cái đầu rỗng
tuếch mà sao lại quá nặng nề.

Ngược lại, đã hơn một năm rưỡi rồi mà Alice vẫn còn ở đó. Giờ cô

có chìa khóa, buổi sáng cô tới trước ông và Crozza thấy cô quét vỉa
hè cùng với bà ở cửa hàng thực phẩm bên cạnh, người chẳng bao giờ
chào ông lấy một lời. Ông trả cô ít ỏi, chỉ năm trăm euro một tháng,
nhưng nếu họ cùng tới lễ cưới thì vào cuối ngày khi dừng trước
cổng nhà Della Rocca với chiếc Lancia vẫn nổ máy, ông sẽ lấy ví từ
bậu xe, đưa cô thêm tờ năm mươi và nói hẹn gặp lại vào thứ Hai.

Đôi khi Alice đưa ông xem những bức hình cô chụp và hỏi ông

thấy thế nào, ngay cả khi giờ đây cả hai đều rõ là ông không còn gì
để dạy cô nữa. Họ ngồi xuống ghế và Crozza ngắm các bức ảnh,
giơ nó lên ánh sáng, rồi nói với cô vài điều về tốc độ máy trập và
làm sao tận dụng tối đa máy trập. Ông để cô xài máy Nikon khi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.