NỖI CÔ ĐƠN CỦA CÁC NGUYÊN TỐ - Trang 21

Khi Michela lên năm tuổi rưỡi, một bác sĩ tâm lý và ngôn ngữ

chuyên khoa nhi đeo cặp kính cận dày khự đặt trước em một cái hộp
bằng gỗ dán, bốn mặt khoét các hình khác nhau: hình ngôi sao,
hình tròn, hình vuông và hình tam giác, cùng với các mẩu đất nặn
tương ứng đã tô màu để nhét vào lỗ.

Michela mở to mắt đầy thích thú.

“Ngôi sao đặt vào chỗ nào, Michela?” Bác sĩ hỏi.

Michela cúi nhìn đồ chơi nhưng không chạm vào cái gì cả. Bác sĩ

đặt vào tay em hình ngôi sao.

“Cái này đặt vào đâu, Michela?”

Michela ngơ ngẩn nhìn đâu đâu. Em nhét một cánh ngôi sao màu

vàng vào mồm để gặm. Bà bác sĩ lôi tay em ra khỏi miệng và nhắc
lại câu hỏi lần thứ ba.

“Quỷ quái thật đấy Michela, làm như bác sĩ bảo đi”, ba bực tức

thốt lên, không đủ kiên nhẫn ngồi yên tại chỗ mà ông được chỉ định
trước đó.

“Ông Balossino, với trẻ con cần phải kiên nhẫn cho chúng có thời

gian.” Bác sĩ từ tốn cố xoa dịu ông bố.

Thế là Michela có tất cả thời gian nó muốn. Một phút đồng

hồ trôi qua. Rồi em thở đánh sượt một cái, chẳng rõ vì vui mừng
hay tuyệt vọng nữa. Rất tự tin, em đặt ngôi sao vào lỗ ô vuông.

Ngay cả nếu như Mattia không tự hiểu ra đứa em gái có điều gì

không ổn thì đã có lũ bạn ở trường nhắc nhở nó. Ví như con bé
Simona Volterra cùng lớp một chẳng hạn, khi cô giáo bảo nó tháng
này sẽ ngồi cạnh Michela, nó liền phản ứng ngay lập tức. Khoanh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.