NỖI CÔ ĐƠN CỦA CÁC NGUYÊN TỐ - Trang 225

Chỉ còn Mattia và Nadia ở lại với Philip. Cả hai ngước mắt lên

nhìn cùng lúc, vì chẳng còn ai khác mà nhìn, rồi bật cười vì ngại
ngùng.

“Còn anh”, Nadia hỏi sau một lúc. “Sao anh chọn ở lại đây?”

Cô lim dim mắt nhìn lướt Mattia như thể muốn đoán ra bí mật

của anh. Cô ta có cặp lông mi dài và dày, với Mattia chúng quá cứng
đơ như thể không thật.

Anh chuyển sang vun vụn bánh mì bằng ngón trỏ, nhún vai nói:

“Chẳng rõ nữa. Có vẻ ở đây nhiều ôxy hơn.”

Cô ta gật đầu suy tư, như thể hiểu được điều anh nói. Từ trong

bếp vẳng ra tiếng Alberto và vợ bàn tán những vấn đề chung
chung, vòi nước lại bị tắc, ai sẽ cho thằng cu Philip đi ngủ, những
điều với Mattia lúc ấy tự nhiên sao quan trọng thế.

Lại im lặng. Anh cố thử nghĩ ra điều gì để nói, điều gì có vẻ

thông thường thôi. Bất cứ chỗ nào anh nhìn vào cũng thấy Nadia,
như thể một sự hiện diện choán lối. Màu sắc nhạt nhòa của bộ váy
hở cổ tập trung mọi sự chú ý của Mattia, ngay cả khi giờ đây anh đang
nhìn chằm chằm vào chiếc ly rỗng. Chân họ giấu dưới lớp khăn
trải bàn và anh tưởng tượng trong bóng tối chúng bị gò bó trong một
sự thân cận ép buộc.

Philip lại gần bắn một chiếc xe về phía anh, ngay trên tấm

khăn trải bàn. Mattia nhìn mô hình chiếc Maserati, rồi nhìn Philip
đang ngó anh chờ đợi anh quyết định làm gì đó.

Hơi lưỡng lự, anh nhón hai ngón tay cầm lấy mô hình, đẩy nó từ

trước ra sau. Anh cảm thấy cái nhìn chăm chú của Nadia đang cân
đo sự lúng túng của anh. Mattia giả tiếng brừm brừm rồi thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.