NỖI CÔ ĐƠN CỦA CÁC NGUYÊN TỐ - Trang 229

Cô thấy anh ta quyến rũ. Anh ta rất lạ, lạ hơn cả đống đồng

nghiệp mà Alberto đã giới thiệu cho cô mà không nên cơm cháo gì.
Chuyên môn của họ có vẻ chỉ hấp dẫn được những người kỳ dị, hoặc
khiến cho họ trở nên kỳ dị như vậy theo thời gian. Cô có thể hỏi
Mattia thuộc kiểu nào, để nói điều gì đó vui nhộn một chút, nhưng
rồi lại thôi. Dù sao thì anh ta cũng “lạ”. Và bất an. Nhưng trong cái
nhìn của anh ta cũng có cả một điều gì đó, giống như một phân tử
lấp lánh bơi trong cặp mắt đen mà Nadia chắc chắn rằng chưa
một người phụ nữ nào có khả năng nắm bắt được.

Cô có thể khiêu khích anh ta, cô muốn làm thế đến chết lên

được. Cô đã túm hết tóc sang một bên để hở chiếc cổ trần và các
ngón tay cô lướt đi lướt lại đường khâu chiếc túi đặt trên đùi. Nhưng
cô chẳng dám làm gì hơn thế và cũng chẳng muốn quay sang. Nếu
như anh ta đang nhìn qua chỗ khác thì sao, cô không muốn biết
điều ấy.

Mattia ho nhỏ trong lòng bàn tay nắm lại để làm nóng nó lên.

Anh hiểu được sự bức thúc của Nadia, nhưng vẫn chưa thể quyết
định. Mà ngay cả quyết định được đi chăng nữa, anh nghĩ cũng
chẳng biết phải làm thế nào. Một lần khi tự nói về bản thân
Denis đã bảo anh mọi cách thức đều giống nhau cả thôi, giống
như khai mở một ván cờ. Không cần phải tạo ra điều gì cả, không
cần, bởi gì thì gì cũng chỉ là hai người cùng đi tìm một điều duy
nhất. Rồi tự trò chơi sẽ tìm được nước đi và chỉ tới lúc đó mới cần
dùng tới chiến lược.

Nhưng mình còn không biết phải mở một ván cờ thế nào nữa

kia.

Điều mà anh làm chỉ là đặt bàn tay trái lên giữa ghế ngồi,

giống ném một đầu sợi dây thừng xuống biển. Anh cứ để nó ở đó,
cho dù lớp vải bọc tổng hợp khiến anh thấy run run.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.