NỖI CÔ ĐƠN CỦA CÁC NGUYÊN TỐ - Trang 267

“Lúc trước...” cô nói, “tôi đứng đây...”

Cô chỉ tay nơi mình từng đứng, nhưng người phụ nữ không quay

đầu nhìn theo.

“Có một phụ nữ chỗ cửa ra vào. Rồi tôi thấy mệt và ngất đi.

Sau đó... Thế đấy, tôi cần biết tên người phụ nữ đó.”

Người nhân viên từ sau bàn nhìn cô khó hiểu.

“Sao kia?” Chị ta nhăn mặt hỏi.

“Vâng tôi biết nghe hơi kỳ cục”, Alice tiếp tục. “Nhưng có thể chị

giúp được tôi. Chị có thể cho tôi biết tên các bệnh nhân hôm nay tới
thăm bệnh trong khu này. Hoặc tới khám, kiểm tra. Chỉ cần tên phụ
nữ thôi, tôi cần biết thế thôi.”

Chị ta nhìn Alice, rồi cười lạnh lùng.

“Chúng tôi không được phép cung cấp các thông tin kiểu như

thế này.”

“Quan trọng lắm. Tôi xin chị đấy. Thật sự nó rất quan trọng.”

Người nhân viên đập bút xuống cuốn sổ trước mặt.

“Tôi rất tiếc, không thể được”, chị ta cáu kỉnh nói.

Alice thở hắt. Cô dợm đi khỏi quầy, nhưng rồi lại sát lại.

“Tôi là vợ bác sĩ Rovelli”, cô nói.

Chị ta ngồi thẳng hơn trên ghế, nhíu lông mày và lại đập đập

bút trên cuốn sổ.

“Tôi hiểu. Nếu chị muốn gặp chồng thì được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.