NỖI CÔ ĐƠN CỦA CÁC NGUYÊN TỐ - Trang 268

Chị ta nhấc ống nghe để gọi theo hệ thống nội bộ, nhưng Alice

giơ tay ngăn chị ta lại.

“Không”, cô nói mà không kiểm soát giọng mình. “Không cần

đâu.”

“Chị có chắc không?”

“Vâng, cho qua đi. Cám ơn chị.”

Cô bước về nhà. Suốt quãng đường cô không thể nghĩ tới điều

gì khác. Đầu óc cô đang lấy lại sự minh mẫn, nhưng tất cả các
hình ảnh lướt qua đầu đều bị phá tan bởi khuôn mặt cô gái ấy.
Mọi chi tiết đang xáo trộn lẫn nhau, chìm sâu nhanh chóng trong
đại dương mênh mông các ký ức khác không quan trọng, nhưng vẫn
lưu lại cảm giác thân thuộc sống động lạ kỳ không thể giải thích
được. Và nụ cười ấy, nụ cười của Mattia, hòa cùng hình ảnh phản
chiếu của cô ta trên lớp cửa kính.

Có lẽ Michela còn sống và cô đã nhìn thấy cô ta. Thật là điên

rồ, vậy mà Alice cứ khăng khăng tin đó là sự thực như thể trí não cô
cần đến ý nghĩ ấy một cách tuyệt vọng. Như thể cô đang bấu víu
vào đó để được sống sót.

Cô thử suy xét, thử nêu các giả thuyết. Cô thử tái dựng lại xem sự

việc có thể như thế nào. Có thể người phụ nữ lớn tuổi kia đã bắt cóc
Michela, bà ta tìm thấy con bé giữa công viên và lôi nó đi mất vì bà
muốn có một đứa con gái quá, nhưng lại không thể có con. Dạ con
của bà ta cũng có vấn đề hoặc bà ta không muốn sinh con.

Giống y như mình, Alice nghĩ.

Bà ta đã bắt cóc nó, nuôi nó trong một căn nhà thật xa chỗ cũ,

với một cái tên khác, như thể nó là con bà ta vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.