NỖI CÔ ĐƠN CỦA CÁC NGUYÊN TỐ - Trang 270

dừng lại khi dạ dày nhào bóp mạnh tới mức cô phải ngồi phịch
xuống dưới sàn nhà để chống đỡ cơn đau.

Khi cơn đau qua rồi, cô đứng dậy đi vào phòng tối, bước lệch lạc

chẳng che giấu như cô vẫn làm khi chỉ có một mình. Cô lấy một
hộp giấy trong ngăn thứ hai. Bên cạnh hộp có dòng chữ Ảnh chụp
nhanh bằng bút dạ đỏ không tẩy được. Cô đổ ụp nó xuống bàn. Các
ngón tay cô quét lia qua đống ảnh. Vài cái đã dính với nhau. Alice
lướt nhanh tất cả và cuối cùng tìm được tấm mình cần.

Cô ngắm nó thật lâu. Mattia còn trẻ, và cả cô cũng thế. Đầu cậu

nghiêng nghiêng. Thật khó để nhận ra vẻ mặt và xem xét sự giống
nhau theo cách này. Thời gian trôi qua lâu rồi. Có lẽ đã quá lâu.

Tấm hình bất động ấy kéo theo những hình ảnh khác và trí óc

Alice lắp ráp chúng lại với nhau tạo chuỗi chuyển động, những âm
thanh rời rạc, những mảnh vụn cảm giác, gợi nên từ một nỗi nhớ nao
lòng đến da diết mà lại dễ chịu mênh mang.

Nếu được chọn một thời điểm để khởi đầu lại, cô sẽ chọn chính

lúc đó, khi cô và Mattia trong căn phòng yên ắng sống với sự thân
tình mà lưỡng lự chẳng dám chạm vào nhau nhưng vạn vật xung
quanh họ đã hòa khớp với nhau rồi.

Cô phải báo cho anh biết. Chỉ khi nhìn thấy anh, cô mới hiểu

được. Nếu em gái còn sống, Mattia có quyền biết điều đó.

Lần đầu tiên cô cảm thấy tất cả không gian chia cách họ là

một khoảng cách nực cười. Cô chắc chắn anh còn ở đó, nơi cô từng
viết cho anh vài lần nhiều năm về trước. Nếu anh đã lập gia
đình rồi thế nào cô cũng sẽ cảm nhận được điều đó. Bởi cô và
Mattia gắn với nhau bằng một sợi dây thun vô hình, chôn sâu dưới
một đống những điều chẳng có gì là quan trọng, một sợi dây chỉ có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.