NỖI CÔ ĐƠN CỦA CÁC NGUYÊN TỐ - Trang 279

trời người ta đã thử lần theo dấu vết của một vụ bắt cóc, nhưng
rồi chẳng thu được kết quả gì. Chẳng ai bị thẩm vấn. Tin tức sự
việc cuối cùng chỉ được đăng trên góc tờ báo ở trang trong rồi hoàn
toàn bặt tin.

Khi chuông cửa kêu, Alice đang lau khô tóc. Cô lơ đãng mở cửa,

chẳng thèm hỏi ai vậy, tay chỉnh lại khăn quấn đầu. Cô đi chân
đất, và điều đầu tiên Mattia nhìn thấy là bàn chân trần của cô,
ngón thứ hai hơi dài hơn ngón cái, như thể muốn vươn ra trước, và
ngón thứ tư quặp lại giấu mình đi. Đó là những chi tiết anh biết,
và chúng lưu lại trong đầu óc anh lâu hơn nhiều lời nói hay các tình
huống.

“Chào”, anh ngước mắt lên nói.

Alice lùi lại sau một bước và trong tích tắc lấy tay khép hai tà áo

choàng lại như thể trái tim muốn nhảy ra khỏi cổ áo. Cô nhìn
Mattia, nhận ra sự hiện diện của anh. Cô ôm anh, dựa cơ thể nhẹ hều
của mình vào anh. Anh ôm eo cô bằng tay phải, nhưng các ngón tay
cong lên như thận trọng.

“Đợi chút nhé. Mình quay lại ngay”, cô nói nhanh. Cô quay vào

trong đóng cửa lại, để anh đứng ngoài. Cô cần vài phút một mình để
thay đồ, trang điểm và để lau khô mắt trước khi anh nhận thấy.

Mattia ngồi trước thềm nhà, quay lưng về phía cửa. Anh nhìn

khu vườn nhỏ, sự cân đối hầu như hoàn hảo của hàng rào thấp
chắn hai bên đường và hình dạng lượn sóng bị cắt ngang giữa
chừng như hình sin. Khi nghe tiếng cửa mở ra anh quay lại và vào
giây phút ấy tưởng chừng như tất cả vẫn như thuở nào: anh ở ngoài
đợi Alice và cô ra mở cửa, mặc áo đẹp và mỉm cười với anh. Cùng
nhau họ sóng bước trên con đường mà chẳng quyết định điểm đến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.