NỖI CÔ ĐƠN CỦA CÁC NGUYÊN TỐ - Trang 280

Alice cúi xuống hôn má anh. Muốn ngồi xuống cạnh anh cô

phải tỳ tay lên vai anh để có thể sải cái chân bị tật cứng ngắc ra. Anh
ngồi dịch sang bên. Họ không có chỗ tựa lưng, nên cả hai hơi còng
người ra trước một chút.

“Cậu nhanh thật đấy”, Alice nói.

“Tấm thiệp của cậu tới sáng hôm qua.”

“Thế cái chỗ đấy cũng không xa lắm nhỉ.”

Mattia cúi đầu. Alice cầm tay phải anh, mở lòng bàn tay ra. Anh

chẳng phản đối, vì với cô anh không phải ngượng vì những dấu
hiệu này.

Có thêm các vết mới, có thể nhận ra chúng là những vết sẫm

màu giữa đống chằng chịt sẹo trắng. Không cái sẹo nào có vẻ gần
đây, ngoại trừ một vòng tròn, giống như một vết bỏng. Alice miết
theo nó bằng đầu ngón trỏ và anh cảm thấy sự tiếp xúc đó
ngấm xuyên qua tất cả các lớp da khô cứng. Anh cứ để cô nhìn nó
hồi lâu, bởi bàn tay anh biết kể nhiều hơn giọng anh có thể cất
lên lời.

“Có vẻ quan trọng”, Mattia nói.

“Thật thế.”

Anh quay sang nhìn cô, như bảo cô nói tiếp đi.

“Chưa đâu”, Alice nói. “Trước hết ta đi khỏi chỗ này đã.”

Mattia đứng lên trước, rồi đưa tay giúp cô dậy, như anh vẫn làm.

Họ đi bộ ra phía đường. Thật khó để vừa nói vừa nghĩ cùng lúc, như
thể hai hoạt động ấy loại trừ lẫn nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.