nghe thấy và bộ quần áo ướt nhoẹt và lạnh cứng kéo em xuống.
Tới mớ tóc trôi lờ đờ như mớ tảo xám. Cô nhìn thấy em khua tay
cuống cuồng, lộn xộn và đau đớn nuốt sặc những ngụm lớn thứ
chất lỏng lạnh lẽo ấy cứ kéo em ngày càng thấp hơn, thấp hơn,
gần như chạm tới đáy sông.
Rồi cô tưởng tượng chuyển động của em nhịp nhàng hơn, hai
cẳng tay tìm được sự đồng điệu và tạo ra những vòng tròn ngày càng
rộng hơn, chân em duỗi ra như chân vịt và cử động cùng nhau, đầu
hướng lên trên, nơi vẫn còn le lói một chút ánh sáng. Cuối cùng cô
thấy Michela trồi lên khỏi mặt nước và hít thở. Cô theo em bơi xuôi
theo dòng nước chảy đến một nơi mới. Suốt cả đêm, tới tận biển
rộng.
Khi cô mở mắt ra bầu trời vẫn ở đó với màu xanh đơn điệu và
rực rỡ. Không có cả một đám mây bay ngang qua.
Mattia ở xa. Fabio ở xa. Dòng sông tạo tiếng xào xạc yếu ớt và
mơ màng.
Cô nhớ khi nằm chôn mình trong hẻm núi phủ ngập tuyết. Cô
nghĩ tới sự im ắng tuyệt đối. Giống như lúc đó, ngay cả bây giờ
cũng không ai biết cô ở đâu. Kể cả lần này cũng sẽ chẳng có ai tới.
Nhưng cô sẽ không chờ đợi nữa.
Cô mỉm cười với bầu trời trong vắt. Với một chút khó khăn mệt
nhọc, cô đã biết tự đứng dậy một mình.