NỖI CÔ ĐƠN CỦA CÁC NGUYÊN TỐ - Trang 31

khoác. Em đứng lặng yên, nín thở nghe ngóng, tưởng như đứa em gái
sẽ nhảy bổ ra từ phía sau một thân cây nào đó, chạy liêu xiêu lại phía
thằng anh miệng kêu “ú òa.”

Mattia gọi Michi. Tiếng gọi lạc đi khiến chính em cũng cảm

thấy sợ khi nghe giọng mình. Em gọi lại, chậm và rõ hơn. Em tới
gần mấy cái bàn ghế gỗ, sờ tay lên chỗ Michela đã ngồi. Nó cũng
lạnh cóng rồi.

Có lẽ nó chán nên đã bỏ về nhà, em nghĩ.

Nhưng nó đâu biết đường về. Nó cũng không thể qua đường

một mình được.

Mattia nhìn công viên trải dài trước mặt giờ đã chìm vào trong

bóng tối. Em không biết nó dẫn tới đâu nữa. Em không muốn
tiến vào sâu trong công viên. Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.

Em đi nhón chân để không làm tan vụn đống lá khô dưới gót

giày, đầu quay qua quay lại hy vọng nhìn thấy Michela đang ngồi
nép sau thân cây mà nghịch một con bọ hung hay làm gì đó có trời
mới biết được.

Mattia đi tới chỗ chơi đu quay. Em thử nhớ lại xem ghế đu có

màu gì trong ánh chiều Chủ nhật khi mẹ chịu để Michela chơi đu
quay vì nó cứ la hét đòi chơi bằng được dù theo mẹ nó đã quá lớn
không hợp với trò đó nữa.

Mattia bước dọc theo bờ rào đến tận nhà vệ sinh công cộng,

nhưng em không dám bước vào trong đó. Em quay trở lại lối đi. Giờ
thì nó chỉ như một dải đất hẹp tạo ra bởi bước chân qua lại của
những người đi dạo. Em cứ thế đi khoảng mười phút, cho đến khi
không nhận ra mình đang ở đâu nữa. Thế là em bắt đầu vừa khóc
vừa ho.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.