NỖI CÔ ĐƠN CỦA CÁC NGUYÊN TỐ - Trang 69

thẫm, gáy mạ vàng của ông luật sư. Bà ôm chúng bằng tay trái, cảm
thấy đã mỏi trĩu tay rồi, trong khi tay phải bà lia cây phất trần
vào cả những góc trong cùng của giá sách bằng gỗ dái ngựa, vì một
lần ông luật sư đã phàn nàn bà chỉ lau lớt phớt mỗi bên ngoài.

Nhiều năm rồi Alice không vào phòng đọc sách của ba. Dường

như có một hàng rào thù địch vô hình nào đó ngăn em lại trước
ngưỡng cửa. Em dường như chắc chắn rằng chỉ cần bước một
chân thôi lên cái sàn lát gỗ đều đặn đến buồn ngủ này, ngay lập
tức lớp gỗ sẽ bị sụt dưới sức nặng của em, và em sẽ bị rơi tõm xuống
một vực thẳm đen ngòm nào đó.

Căn phòng ám mùi của ba, ám cả vào đống giấy tờ được xếp

gọn gàng trên bàn, phủ bóng tấm rèm che màu kem. Lúc bé Alice
thường nhón chân vào đây gọi ba khi bữa tối đã xong. Em vẫn
thường lẫn lữa trước khi lên tiếng vì bị mê hoặc trước dáng ba cúi
gập trên bàn làm việc, đôi mắt sau cặp kính gọng bạc đọc lướt đủ các
loại tài liệu phức tạp. Khi ngẩng đầu lên nhận thấy sự có mặt của
con gái, trán ông luật sư nhíu lại như hỏi con làm gì ở đây. Rồi ông
gật đầu mỉm cười nói: “Ba tới đây.”

Alice cảm thấy chắc chắn còn nghe được câu nói đó dội lại từ

lớp giấy dán tường, nó vẫn lưu mãi trong bốn bức tường và âm vang
trong đầu em.

“Chào cưng”, Soledad nói. Bà vẫn gọi em như thế, cho dù cô gái

mảnh khảnh như một cây bút chì đang đứng trước mặt bà không còn
giống cô bé ngái ngủ mỗi sáng bà mặc quần áo cho và đưa đến
trường nữa.

“Chào Soledad”, Alice đáp lại.

Soledad nhìn em vài giây, đợi xem em có nói gì không, nhưng

Alice lãng đi, vẻ bồn chồn. Bà lại quay về với cái giá sách.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.