thì có thể tránh được tiếng kim loại kêu “cạch” khô khốc khi mở
cổng. Giờ tay cậu đang băng bó, nên cách ấy lại càng hiệu quả hơn.
Cậu bước vào tiền sảnh. Đút chìa khóa vào ổ, cậu lại lặp lại động
tác đó giống như một kẻ trộm vặt trong ngôi nhà của chính mình.
Ba cậu về nhà sớm hơn mọi khi. Mattia nghe thấy tiếng ông
nói. Cậu dừng lại, đắn đo xem nên bước vào phòng khách làm gián
đoạn cuộc nói chuyện của ba mẹ, hay lại ra ngoài sân, chờ đợi và chỉ
quay vào khi nào cậu thấy đèn phòng khách đã tắt.
“… rằng như thế là không đúng”, ba cậu kết luận, giọng khiển
trách.
“Phải rồi”, Adele bẻ lại. “Anh thì lúc nào chẳng thích giả vờ như
không có chuyện gì, lờ đi như thể chẳng có gì bất thường cả.”
“Thế cái gì là không bình thường?”
Lặng yên một lúc. Mattia có thể tưởng tượng khá rõ cảnh mẹ cậu
cắn môi, đầu gục xuống như thể thật vô ích khi nói chuyện với
chồng.
“Cái gì là không bình thường?” Bà đay nghiến. “Tôi không…”
Mattia đứng cách vệt ánh đèn hắt từ phòng khách ra ngoài tiền
sảnh một bước chân. Mắt cậu lướt theo đường bóng đèn từ sàn nhà
hắt lên tường rồi lên trên trần nhà. Mattia tin rằng thực tế nó
tạo ra một hình thang, và rằng cái cậu nhìn thấy chẳng qua là do
toàn bộ khung cảnh xung quanh đánh lừa thị giác.
Mẹ cậu bỏ lửng câu nói giữa chừng, như thể quên mất phần
cuối trong khi bà đang nói. Cái ngắt quãng đó lưu lại trong mắt bà
và cả trong không khí nữa những bong bóng trống rỗng, và Mattia