NỖI CÔ ĐƠN CỦA CÁC NGUYÊN TỐ - Trang 90

nhiên. Họ vẫn đứng, Mattia trên tấm thảm chùi chân, Alice ngay
phía ngoài thảm.

Sao cậu ấy không nói gì nhỉ, Alice nghĩ.

Trong một giây, em định bỏ qua chuyện này, mở cửa đi ra ngoài,

hít thở lại như bình thường.

Nhưng rồi mình sẽ kể gì cho Viola đây? Em băn khoăn.

“Ở đây tốt hơn đúng không?”

“Rõ là thế.” Hai tay Mattia thả xuôi theo mạng sườn thành ra

trông cậu như một con bù nhìn biết nói tiếng bụng. Ngón tay trỏ
bàn tay trái đang lần mò rứt cái xước móng rô ngón tay cái, khiến
cho cậu cảm thấy như vừa bị kim châm và trong chốc lát cậu quên
đi không khí tù túng của căn phòng.

Alice ngồi xuống mép giường của Viola. Tấm đệm thậm chí còn

không lún xuống dưới sức nặng không đáng kể của em. Em nhìn
quanh, như đang tìm cái gì đó.

“Cậu ngồi đây chứ?” Cuối cùng em hỏi Mattia.

Cậu ta nghe theo, thận trọng ngồi xuống cách em ba gang tay.

Tiếng nhạc từ phòng khách vẳng lại như một tiếng thở nặng nề mà
dồn dập của bốn bức tường. Alice nhòm vào hai bàn tay nắm chặt
của Mattia.

“Tay cậu đã khỏi chưa?”

“Gần khỏi rồi.”

“Sao cậu lại bị thế?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.