NỖI ĐAU CỦA CHÀNG WERTHER - Trang 104

niềm vui nào nơi trần thế. Chỉ có những ngữ người như thế mới có thể đang
tâm để cho người ta đốn mất những cây hồ đào của tôi. Bạn thấy đấy, tôi
không thể kiềm chế nổi mình nữa! Nhưng bạn hãy thử tưởng tượng xem:
nào là lá cây rơi xuống làm uế tạp và ẩm mốc sân tu viện của bà, nào là
những cây hồ đào che khuất mất ánh sáng của bà, nào là khi trái chúi thì lũ
trẻ thi nhau ném đá ầm ĩ ảnh hưởng đến thần kinh của bà, chúng quấy phá
bà trong lúc bà trầm tư mặc tưởng cân nhắc xem Kennikot, Semler và

Michaelis

22

22 ai hơn ai. Khi thấy dân làng, nhất là các bô lão rất bất bình,

tôi hỏi họ: - "Thế tại sao các bác lại dung túng chuyện đó?" Họ đáp: "Ở
vùng này, khi ông trưởng làng đã muốn thì còn ai biết làm gì kia chứ!
Nhưng cũng hay, cốc mò cho cò xơi. Trưởng làng và mục sư, cả hai đều
muốn bợ đỡ vợ, nếu không thì đừng hòng được các mụ vợ cho ăn những đĩa
xúp có váng mỡ, và họ ngấm ngầm bàn chuyện chia phần với nhau. Nhung
hội đồng quản trị biết chuyện và nghiêm giọng: - 'Khoan đã! Khoan đã, các
ngài!' Vì từ lâu hội đồng đã mưu tính chiếm lấy phần đất sân tu viện nơi có
những cây hồ đào kia. Thế là hội đồng bán luôn cho kẻ nào trả giá béo bở
nhất. Và những cây hồ đào chết oan!" Ôi, giá như tôi được làm ông hoàng!
Tôi sẽ xử tội vợ lão mục sư, lão trưởng làng, và cả cái hội đồng kia nữa! Là
ông hoàng! Phải đấy, nhưng nếu tôi là ông hoàng, tôi sẽ... mặc xác những
cây cối trong vương quốc của tôi!

Ngày 10 tháng Mười

Chỉ cần thấy đôi mắt đen của nàng là lòng tôi đã mãn nguyện lắm rồi! Điều
làm tôi day dứt là Albert không có vẻ hạnh phúc như thế... Như anh ấy... đã
hy vọng... và như tôi đã tin rằng mình... nếu như... Tôi chẳng ưa gì những
đấu chấm lửng, nhưng ở đây tôi không thể diễn tả khác hơn được... Và tôi
nghĩ thế cũng đủ rõ ràng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.