NỖI ĐAU CỦA CHÀNG WERTHER - Trang 108

Hàng trăm lần tôi đã đứng chơi vơi, toan nhảy lên ôm riết lấy cổ nàng! Chỉ
có Chúa cao minh mới hiểu thấu lòng tôi: đau đớn thay cho một con người,
được nhìn thấy biết bao nhiêu yêu kiều và diễm lệ chao lượn trước mắt
mình, nhưng không được quyền đưa tay ra nắm bắt! Vậy mà nắm bắt lấy,
giành giật lấy cho mình vốn là một bản năng tự nhiên nhất của loài người.
Chẳng phải các em bé vẫn hay giành giật lấy tất cả những gì chúng yêu
thích đó sao?... Còn tôi?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.