NỖI ĐAU CỦA CHÀNG WERTHER - Trang 85

Ngày 8 tháng Hai

Đã tám ngày nay thời tiết thật khủng khiếp, nhưng đối với tôi lại vô cùng dễ
chịu, bởi lẽ: từ ngày tôi đến đây, chẳng có ngày đẹp trời nào mà tôi lại
không bị một kẻ tới phá đám hay quấy nhiễu. Thôi thì lạy trời cứ mưa đi, cứ
bão đi, cứ rét cóng đi và băng tuyết cứ tan đi... ha ha! Tôi cứ việc ở nhà
cũng chẳng kém chi ở ngoài trời hoặc ngược lại, và như thế lại càng hay!
Nhưng nếu ban mai mặt trời ló dạng và hứa hẹn một ngày nắng đẹp thì thế
nào tôi cũng phải kêu lên: - Ô hô, thế là họ lại được một ân huệ của trời đất
để có dịp làm hại lẫn nhau. Bọn chúng tàn hại nhau không từ một thứ gì.
Hại nhau về sức khỏe, về danh tiếng, về niềm vui và cả sự nghỉ ngơi, an
dưỡng nữa! Và chỉ vì ngớ ngẩn, tâm trí cạn cợt và hẹp hòi mà thôi, nhưng
nếu nghe họ nói thì tưởng họ nhân từ, cao thượng lắm. Đôi khi tôi muốn
quỳ xuống mà kêu van: thôi thôi, xin các người đừng có lồng lộn cấu xé
nhau như thế!

Ngày 17 tháng Hai

Tôi sợ rằng viên sứ thần và tôi không thể hòa thuận với nhau lâu hơn nữa.
Lão ta là một người cực kỳ khó chịu. Cung cách làm việc và tiến hành công
vụ của lão nực cười hết chỗ nói, đến nỗi tôi không đừng được việc phản đối
lão và thường tự ý làm theo cách của tôi. Đưong nhiên chuyện đó chẳng bao
giờ làm lão hài lòng. Vừa rồi lão đã khiếu nại tôi với triều đình. Quan
thượng thư đã gửi giấy khiển trách đến tôi, thật ra lời lẽ cũng nhẹ nhàng,
nhưng dù sao cũng là khiển trách. Tôi đang định đệ đơn xin từ chức thì

nhận được thư riêng của quan thượng thư

20

20 và tôi đã quỳ xuống bái vọng

tinh thần cao quý và sáng suốt của ông. Trong thư, ông trách tôi quá mẫn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.