NỖI ĐAU CỦA CHÀNG WERTHER - Trang 91

chiếc ghế sứ thần hay viên quan cơ mật, vậy mà bỗng chốc người và ngựa
cùng quay đầu về chuồng! Bây giờ thì tùy bạn, bạn tha hồ viện ra mọi lý đo
bạn muốn, tha hồ dự tính mọi trường hợp có thể xảy khiến tôi nên... và cần
phải ở lại, nhung riêng tôi, tôi xin đủ, tôi phải đi! Và để bạn biết tôi đi đâu,
xin thưa rằng: ở đây có một ông hoàng thích giao du với tôi, vừa biết được
ý định của tôi, ông đã mời tôi về trang trại cùng ông để thưởng thức mùa
xuân đẹp sắp về. Tôi sẽ hoàn toàn được sống theo ý mình, ông hoàng hứa
với tôi như thế. Vì hai chúng tôi nói chung hợp ý nhau nên tôi cũng muốn
liều một chuyến cầu may, và cùng ông ra đi.

Ngày 19 tháng Tư

(để báo tin)

Cảm ơn bạn đã gửi cho tôi hai lá thư. Nhưng tôi không trả lời, vì còn đợi
triều đình cho từ chức. Tôi vẫn ngại mẹ tôi cầu đến quan thượng thư và gây
trở ngại cho ý định của tôi. Nhưng nay việc đã xong, giờ giã từ đã điểm!
Tôi không muốn cho bạn hay là người ta đã miễn cưỡng chấp thuận đơn từ
chức của tôi như thế nào, và cả những điều quan thượng thư đã viết cho tôi
nữa, nói ra bạn chỉ thêm phàn nàn và oán thán tôi thôi. À, Wilhelm, thái tử
cũng đã gửi đến tôi hai mươi lăm quan tiền, cùng một lời tiễn biệt thật xúc
động, khiến mắt tôi rưng rưng. Như vậy, tôi không cần đến món tiền đã viết
trong thư xin mẹ trước đây.

Ngày 5 tháng Năm

Ngày mai tôi lên đường, và vì lẽ nơi tôi chào đời chi cách đường cái quan
có sáu dặm, nên tôi sẽ về thăm lại chốn xưa, để hồi tưởng những ngày xa đã
trôi qua như giấc mơ hạnh phúc. Thế nào tôi cũng đến chỗ có chiếc cổng ấy,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.