NỖI ĐAU CỦA ĐOM ĐÓM - Trang 163

đã chờ hẳn một năm trời, quá lâu, đang sốt ruột; nếu đợi thêm nữa thì nắm
tuyết trong tay sẽ tan hết mất!

- Hai người đang làm gì thế hả? – Một giọng oang oang, thô nháp vang

lên, mắt Yamashita còn hơi nhòe nhưng anh nhận ra đó là Kuroki Katsu.

- Không! Anh Kuroki Katsu à, tôi vừa bị trượt ngã trên tuyết, bạn

này… lau mặt hộ tôi. – Không hiểu sao anh nghĩ rằng nếu mình nói thật thì
cô gái này sẽ bị Kuroki Katsu bắt nạt.

- Cô là học sinh mới à?

- Vâng, chào anh Kuroki Katsu. – Cô bình thản trả lời.

- Cậu Yamashita to xác nhưng sức yếu nên mới bị ngã. Từ nay sau giờ

học cậu nên chịu khó tập võ với bọn tôi cho có bản lĩnh để mai kia đền ơn
nước! – Kuroki Katsu luôn tranh thủ mọi cơ hội để “bồi dưỡng” Yamashita.

Yamashita chẳng rõ mình có làm theo không, chỉ nói: “Cảm ơn anh.

Tôi sẽ chú ý hơn”.

Kuroki Katsu đi rồi, cô gái mới nói: “Em là Hòa Viêm Ngọc Tử”.

- Anh là Yamashita Tsuneteru.

- Em biết rồi. – Hòa Viêm Ngọc Tử tủm tỉm cười.

- Biết rồi à?

- Mười tuổi đã biết làm thơ, ở Nara này không có mấy người… nhất là

lại còn biết làm thơ Trung Quốc. Chắc anh chưa biết rằng mình đã nổi tiếng
khắp vùng? Hôm nọ em đến chùa Todaiji thắp hương, thấy các nhà sư cũng
đang bàn tán về anh. Những năm gần đây chắc văn thơ của anh đã tiến bộ rất
nhiều, nếu có dịp được nghe thơ anh thì tốt quá.

- Không dám. Gần đây anh đã ít làm thơ, mà lại thấy mê nghệ thuật

gốm sứ hơn.

- Làm về gốm sứ? Rất hay đấy! Văn học và nghệ thuật vốn không tách

biệt; em thì rất thích vẽ, mong có ngày được anh chỉ bảo cho.

- Anh cũng rất mong được ngắm tranh của em.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.